Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 97 - Hóa thành huyết hồn



Chương 97 - Hóa thành huyết hồn




- Quỷ lão, ta sai rồi, tha cho ta.
Trác Văn Bân đau khổ kêu rên, không ngừng khẩn cầu.
- Hừ! Lần này ta bỏ qua, nếu sau này cậu còn có lòng không thần phục, ta nhất định sẽ làm cho cậu đẹp mặt.
Quỷ lão thu hồi Kim Linh, giọng nói lạnh đến tột cùng.
- Đi đi, cháu gái của cậu còn chưa có chết, thôn hệ toàn bộ cô ta, có thể củng cố cái cơ thể nửa người nửa quỷ này của cậu.
Quỷ lão âm trắc cười một tiếng, thuận tay chỉ tưới chỗ Trác Quân Đình đang nằm trên bàn mổ.
- Thức ăn? Huyết thực thật tươi đẹp!
Trác Văn Bân chậm rãi đứng dậy, hai mắt tựa như chuông đồng, nước bọt không ngừng từ khóe miệng hắn chảy ra, đang từng bước đi tới Trác Quân Đình.
Thời khắc này ý thức Trác Quân Đình mơ hồ, cả người đều ở đây thả ra tử khí, nếu không phải cô dựa vào thù hận trong lòng chống gượng, chỉ sợ sớm đã rời khỏi thế gian.
- Mình không thể chết... Mình không thể chết... Mình còn chưa có báo thù... Báo thù... !
Giọng của Trác Quân Đình nhỏ như muỗi kêu, nhưng cái lòng thù hận lớn đến nổi ba sông bốn biển cũng cọ rửa không hết kia lại tràn ngập ở giữa toàn bộ biệt thự Trác gia.
- Hận sao? Tức giận sao? Không cam lòng sao?
Chợt!
Một âm thanh quỷ dị vang lên ở trong đầu Trác Quân Đình, Trác Quân Đình đã không phân biệt được rõ ràng cái âm thanh này là bắt nguồn từ chỗ nào, chỉ có thể đinh ninh từ trong nội tâm rằng, chỉ có người này mới có thể cứu cô.
- Tôi muốn giết ông ta, tôi muốn giết tất cả mọi người, cho tôi sức mạnh, cầu ngàii ban cho tôi sức mạnh.
Nội tâm Trác Quân Đình thê lương gào thét, thù hận ngập tràn ngập cả trời.
- Thế giới này rất không công bằng, có người từ nhỏ đã được sính ra trong cao quý, khống chế vận mệnh của người khác, có người từ nhỏ nghèo rớt mùng tơi, tự mình phí hoài trọn đời! Nhưng hôm nay, ta cho cô một cơ hội công bằng, tế hiến linh hồn của cô, sau này làm cây đao trong tay của ta, dưới cái chỉ tay của ta, cô sẽ vì ta mà trảm phá tất cả cách trở!
Cô —— —— nguyện ý không?
Như ác ma mê hoặc, lại tựa như Minh Thần chỉ dẫn, khi âm thanh quỷ dị này vang lên lần nữa, cả người Trác Quân Đình chấn động, đôi mắt đỏ ngầu toát ra sự điên cuồng chưa bao giờ có.
- Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý, chỉ cần ngài ban tặng cho tôi sức mạnh, tôi sẽ dâng lên linh hồn của mình, đời đời kiếp kiếp làm đao trong tay ngài, dù cho giết hết người trên đời này, cũng không oán không hối.
Trác Quân Đình thê lương trả lời, cô đã rơi vào giữa điên cuồng.
- Được! Đất trời có thể kiểm chứng, nhật nguyệt chứng giám, hôm nay bằng vào tên Bất Tử Thiên Tôn của ta, ban cho cô mọt thân huyết hồn, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn đọa lạc vào nhân gian! Khế!
Trong biệt thự Trác gia!
Âm thanh tang thương uy nghiêm của Diệp Hiên giống như vượt qua thời không mà đến, chỉ thấy giữa hư không kết thành một chữ 'khế' màu đỏ tươi, chợt dũng mãnh lao vào trong cơ thể Trác Quân Đình. - Ách a!
Như lệ quỷ tru lên, tựa oán hồn hét thảm, Trác Quân Đình dữ tợn gào thét, lỗ máu trước ngực thế mà đang hồi phục như cũ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, mà Trác Văn Bân đang đánh về phía cô, tức thì bị huyết quang nở rộ hất văng ra ngoài.
Ông!
Hư không bắt đầu khởi động, rung động khuếch tán, Diệp Hiên đột ngột xuất hiện, điều này cũng làm cho sắc mặt quỷ lão đại biến, hắn liên tục lùi bước, đôi mắt càng là đầy kinh hoảng.
- Giết!
Thâm độc oán hận, gào thét liên tục, đôi mắt Trác Quân Đình đỏ ngầu, khuôn mặt rất dữ tợn, lúc cô bước ra một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người Trác Văn Bân, thời khắc hai tay đưa ra, mười cái sắc móng tay màu đỏ kéo dài ra, trực tiếp xé nát bấy Trác Văn Bân.
- Chuyện này... Đây là thứ gì?
Nhìn dáng dấp đáng sợ của Trác Quân Đình, quỷ lão hoảng sợ kinh hô.
- Cháu gái tốt của ta, ta đã trở thành nửa người nửa quỷ, chính là kẻ bất tử, mày không giết được tao.
Quỷ ảnh chập chờn, âm khí tái sinh, Trác Văn Bân ngưng tụ ra cơ thể, hiển nhiên đối với đòn công kích của Trác Quân Đình cũng không có mang đến cho hắn chút tổn thương nào.
- Huyết Hồn đại pháp!
Huyết quang di loạn, lệ khí không ngờ, trong đầu Trác Quân Đình bỗng nhiên hiện ra một đống kinh văn cực kỳ huyền ảo, tuy cô xem không hiểu, nhưng lại giống như trong lúc xúc động, biết cần phương pháp gì mới có thể giết chết được Trác Văn Bân, điều này cũng làm cho cô trực tiếp gào thét lên tiếng, cả người càng là hóa thành một mảnh huyết quang, trong nháy mắt đã rơi xuống thôn phệ Trác Văn Bân.
- A!
Tiếng hét thảm thê lương, quỷ khí tan rã, ở trong huyết quang kinh khủng này, Trác Văn Bân hoảng sợ phát hiện, nửa quỷ thân hắn vừa mới ngưng tụ ra lại đang nhanh chóng tiêu tán, tràng kinh biến này càng làm cho hắn cảm nhận được cái chết đáng sợ đang tới gần.
- Ta... Ta là bất tử... Quỷ... Quỷ lão cứu ta....
Trác Văn Bân hét thảm, âm thanh của hắn càng suy yếu dần, hoàn toàn bị huyết quang thôn phệ, bản thân ngay cả một chút cặn cũng không còn thừa lại.
Ầm!
Huyết quang mất đi, cơ thể Trác Quân Đình lại hiện ra, chỉ là sắc mặt cô cực kỳ tái nhợt, càng là yếu ớt thở hổn hển, chỉ là đôi mắt kia vẫn cứ mãi mang đầy thù hận.
- Không được... Không thể... Không thể... Hắn là nửa quỷ, chính là bất tử bất diệt, làm sao có thể bị người khác giết chết?
Quỷ lão run sợ, giống như không thể tin được trước những gì đang diễn ra trước mắt.
- Bất tử bất diệt?
Trong mắt Diệp Hiên mang đầy vẻ khinh miệt, hắn bình tĩnh nói:
- Chớ nói một thân thể nửa quỷ nho nhỏ, ngay cả tiên thần trong truyền thuyết, cũng không dám nói mình chính là bất tử bất diệt. Những phàm nhân các người, thật đúng là ngu xuẩn.
Từ giọng của Diệp Hiên lọt vào tai, quỷ lão đã thông suốt thức dậy, càng là bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Hiên, lại lần nữa liên tục lùi về sau, mặt lại đầy kinh sợ, nói:
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?
Không trách quỷ lão e sợ Diệp Hiên như thế, có thể cứu sống một người chắc chắn phải chết, càng giao phó cho đối phương lực lượng quỷ dị như vậy, nếu nói Diệp Hiên là cổ võ giả, cái này căn bản là không thể, nhưng nếu nói Diệp Hiên là tu tiên giả, vậy thì thủ đoạn cũng quá khác nhau rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận