Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1040 - Vạn cổ luân hồi, thành phố Giang Nam.



Chương 1040 - Vạn cổ luân hồi, thành phố Giang Nam.




Nếu nói có cái gì khác biệt, đó chính là kích thước của cả nhân gian giới không giống như mười vạn năm trước, địa vực trong lúc vô hình tăng lên gấp mười.
Mọi người mặc quần áo hiện đại, mà từng tòa nhà cao tầng mọc lên đột ngột từ mặt đất, tiếng còi xe ô tô quen thuộc truyền đến bên tai Diệp Hiên, càng có người trẻ tuổi thanh xuân tịnh lệ đi lại trên đường phố phồn hoa rộng lớn.
Hết thảy cũng không có thay đổi, giống như hết thảy chưa từng thay đổi, trong cảm ứng của Diệp Hiên, phương linh khí thiên địa này rất sung túc, nhưng hắn không cảm giác được một tu tiên giả tồn tại.
Đôi mắt như trời, chiếu cả nhân gian.
Hai con ngươi Diệp Hiên khẽ run, khi hắn lần nữa trở lại nhân gian, cả nhân gian giới không ngờ lại không một tu tiên giả, mà đây cũng không phải chuyện để hắn ngạc nhiên nhất, làm cho Diệp Hiên cảm thấy rung động nhất là, nhân gian giới hết thảy đều trở về thời điểm ban đầu, ngay cả thành phố Giang Nam đã từng chôn vùi trong lịch sử cũng hoàn hảo như lúc ban đầu.
- Vì sao lại như thế?
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, hai con ngươi mê mang không cố định, hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao mười vạn năm sau trở lại nhân gian, nhân gian giới không ngờ lại như năm đó.
Dù cho hai lần trước hắn trở về nhân gian, nhân gian giới đều có biến chuyển từng ngày, bất kể khoa học kỹ thuật hay tu tiên đều cường thịnh đến cực điểm, nhưng hết lần này tới lần khác mười vạn năm sau hôm nay, nhân gian giới lần nữa về tới điểm ban đầu?
- Sinh tử luân phiên, vạn vật luân hồi, chẳng lẽ ngay cả lịch sử đều sẽ cực kỳ tương tự?
Cho dù hôm nay Diệp Hiên là Chuẩn Thánh, nhưng hắn cũng thực sự nghĩ mãi mà không rõ, là ai làm cho thế giới hiện tại giống như đúc trước khi hắn rời khỏi, quả thật không thể tưởng tượng nổi, không thể tin nổi.
Không chỉ Diệp Hiên, Hoàng bàn tử cũng ngốc trệ, đưa mắt nhìn khắp nhân gian giới, cả người lâm vào một loại trạng thái không hiểu.
- Đi!
Diệp Hiên trầm trọng lên tiếng, hắn mang nghi vấn cực lớn nhanh chân tiến lên, Hoàng bàn tử cấp tốc tỉnh dậy, bước nhanh đuổi theo Diệp Hiên, hai người cùng một chỗ biến mất trong bầu trời vô bờ.
Thành phố Giang Nam.
Tháng bảy nóng như lửa, mùa hạ nắng chói chang, hiện tại đang là tảng sáng của ngày mới, không khí sáng sớm tràn đầy mát mẻ, mặt trời cũng vừa mới dâng lên từ phía đông, mang ý nghĩa một ngày mới đang bắt đầu.
Đường đi sạch sẽ, tốp năm tốp ba người đi đường, hai bên đường phố thỉnh thoảng có người đang mua bữa sáng, càng có học sinh và dân đi làm đang nhanh chóng ăn trong tay đồ ăn, sau đó vội vàng rời khỏi gian hàng.
Hai bóng người từ cuối con đường đi tới, chỉ là hai người quần quần áo cổ đại, làm cho hai người rất khác loại, nhưng trên thân hai người có một loại khí chất không cách nào nói rõ, cũng làm cho người đang ăn sáng ở hai bên đường phố đem ánh mắt tập trung trên thân hai người.
Như đi bộ nhàn nhã, giống như mây bay, Diệp Hiên dạo bước trên đường phố quen thuộc, ánh mắt của hắn đầy thâm thúy, quanh thân mặc dù cũng không khí tức gì phát ra, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh tường hòa.
Phiêu miểu như sương khói, mây nước lượn lờ trôi, trên người Diệp Hiên có một loại khí chất không nói rõ được cũng không tả rõ được, loại khí chất này vô cùng hấp dẫn người khác, một vài cô gái trẻ tuổi đang đi trên đường nhao nhao ghé mắt nhìn hắn, ngay cả một vài thiếu nữ vừa mới biết yêu cũng liên tiếp nhìn lén Diệp Hiên.
Cho dù Diệp Hiên không hiện khí tức, nhưng là hắn tu tiên mười vạn năm, càng là đi vào Chuẩn Thánh cảnh, tầng thứ sinh mạng của hắn cao hơn phàm nhân rất rất nhiều, tự nhiên có một lực hấp dẫn không cách nào nói rõ dành cho phàm nhân, thể hiện trực quan nhất trên người những nữ cô gái trẻ trên đường.
- Tiểu... Tiểu ca ca... Có thể... Có thể thêm bạn QQ không?
Một cô gái trẻ tuổi tràn đầy thanh xuân, đang ở vào độ tuổi đẹp nhất, hơi có vẻ do dự, nhưng vẫn hơi cắn môi bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Hiên, lấy ra điện thoại di động, gương mặt đầy chờ mong nhìn Diệp Hiên.
Diệp Hiên tỉnh hồn lại, hắn hơi mờ mịt nhìn cô gái trước mặt, giờ mới hiểu được ý của đối phương, Diệp Hiên hơi nao nao, có chút không biết nên ứng đối ra sao.
Không trách Diệp Hiên bộ dáng như thế, mười vạn năm chinh chiến sát phạt, hắn sớm đã quên đi những việc vặt trong vạn trượng hồng trần, như thế nào trải qua loại chuyện này
- Đi ra.
Bỗng nhiên, Hoàng bàn tử nhanh chân di đến, gương mặt tỏ ra hung ác nhìn chằm chằm thiếu nữ, vừa nhìn Hoàng bàn tử dadx không giống người tốt, giờ khắc này còn làm ra bộ dáng hung ác, lập tức dọa thiếu nữ liên tiếp lui về sau.
- Anh... Anh muốn làm gì?
Gương mặt thiếu nữ tái nhợt, thật bị Hoàng bàn tử hù dọa, giờ đang là ban ngày ban mặt, mà lại là xã hội pháp trị, thiếu nữ cũng không tin Hoàng bàn tử dám làm gì mình..
- Xú nha đầu, ngươi tin hay không....
Hoàng bàn tử cũng không phải người thương hương tiếc ngọc, hắn cũng biết Diệp Hiên vừa trở lại nhân gian, nào cảm thấy hứng thú với mấy tiểu nha đầu, bọn hắn còn có chính sự muốn làm, há có thể bởi vì một tiểu nha đầu vốn không quen biết chậm trễ thời gian?
Đang lúc Hoàng bàn tử muốn đẩy thiếu nữ ra, giọng nói Diệp Hiên truyền đến.
- Lui ra.
- Ngạch.
Hoàng bàn tử khẽ giật mình, sau đó cười gượng một tiếng, thối lui đến sau lưng Diệp Hiên.
- Tiểu nha đầu, em mới bao nhiêu tuổi đã dám xin phương thức liên lạc của người xa lạ, em nên lấy việc học làm chủ, về sau chớ có làm chuyện đường đột như thế.
Diệp Hiên nói khẽ.
- Em mới không phải tiểu nha đầu, người ta năm nay đã mười tám, là một người trưởng thành rồi, hừ, lão đại thúc, không cho thì không cho, ta không có thèm đâu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận