Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 90 - Lòng thương và thù hận



Chương 90 - Lòng thương và thù hận




- Kết thúc đi!
Rốt cục Diệp Hiên cũng bắt đầu thấy phiền chán, âm thanh thay đổi sang lãnh khốc tàn bạo.
Ầm!
Bước ra một bước, đạp bay lên trời, giữa hư không truyền đến tiếng nổ vang, ở trong ánh mắt hoảng sợ của đám người Lãnh gia, Diệp Hiên ngồi ở trời cao, huyết quang mông lung từ từ nở rộ ở quanh thân.
- Hắn... Hắn không phải cổ võ giả... Hắn... Hắn là... ?
Nhìn cảnh tượng như vậy, sắc mặt gia chủ Lãnh gia cũng trở nên trắng bệch, hàm răng càng đang run rẩy, trong đầu dần hiện ra một truyền thuyết lâu đời.
Truyền thuyết cổ lão!
Thế gian có Tiên hay chăng?
Cổ võ là do người nào truyền tới kiếp này?
Vạn vật có linh, người là chúa tể của thế gian , hái linh khí của thiên địa, nạp tinh hoa nhật nguyệt, giơ tay lên có thể lật núi, chắp tay lại có thể lấp biển, người như bọn họ có một cái cách gọi —— —— Tu Tiên Giả.
Cổ võ, minh kính, ám kình, hóa kính, tông sư, cái này chẳng qua chỉ là những người phàm nhỏ bé, chỉ có bước vào Tiên thiên, mới có thể nhìn trộm Tu tiên giả trong truyền thuyết kia.
Mà tiên thiên võ giả là căn cứ vào lịch sử xa xưa ghi chép lại, chẳng qua cũng là nhập môn tu tiên mà thôi, cảnh giới này cũng có một cái biệt danh, là Luyện Khí Kỳ!
Tiên thiên cửu trọng, luyện khí cửu trọng, chỉ có đột phá cảnh giới Tiên Thiên mới được chân chính xưng là Tu tiên giả, nhưng ở thế giới bây giờ, thiên địa thời kỳ Mạt Pháp, linh khí không còn, tiên thiên võ giả cực kỳ hiếm thấy, càng chưa nói đến cảnh giới cao hơn tiên thiên võ giả.
Chỉ là, gia chủ Lãnh gia nhìn chằm chằm Diệp Hiên, linh hồn tựa như xuất khiếu, hắn đã có phỏng đoán mười phần to gan, chỉ sợ người muốn tiêu diệt Lãnh gia hắn chính là tu tiên giả trong truyền thuyết.
- Chạy, chạy mau, các ngươi chạy mau, chỉ cần Lãnh gia chúng ta có một người còn sống, mau mau nói cho toàn bộ Cổ Võ giới, Tu tiên giả trong truyền thuyết đã xuất thế.
Sắc mặt gia chủ Lãnh gia tái nhợt, lên tiếng rống to hơn với các đệ tử Lãnh gia, đối với Diệp Hiên hắn căn bản không dậy nổi chút lòng kháng cự nào, cả người càng nhanh chóng bỏ chạy xuống núi.
Tuy đệ tử Lãnh gia không biết gia chủ nói Tu tiên giả là có ý gì, nhưng gia chủ đều đã bỏ chạy, hơn nữa nhân vật thần bí trên bầu trời lại kinh khủng như thế, mỗi người cũng không muốn chết, tự nhiên đều như chim tán loạn bỏ chạy khắp tám phương.
- Trốn?
Diệp Hiên ngồi trong hư không, quan sát võ giả Lãnh gia chạy tứ tán, một nụ cười tàn khốc được câu lên trên khóe miệng.
- Các người muốn trốn sao?
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Thập phương thôn thiên trận!
Như cửu thiên kinh lôi nổ vang, lại tựa như đại tinh thiên vũ nổ tung, khi giọng Diệp Hiên vừa vang lên, chuyện cực kỳ khủng bố đã xảy ra.
Ùng ùng!
Huyết quang hoành thiên, phù văn tràn ngập, bàn tay Diệp Hiên đánh ra thời gian, vùng không gian này tức thì bị vây khốn, một đám mây đỏ cao lớn nghìn trượng thành hình ở trên trời, trong tầng mây đỏ ngầu kia càng có lôi quang màu đỏ đếm không hết giăng ở khắp nơi.
- Giết!
Răng rắc!
Huyết sắc vô tận, lôi đình kinh khủng, vào thời khắc này ầm ầm rơi xuống, núi đã nổ tung, quần sơn đong đưa, võ giả Lãnh gia chạy tứ tán bị lôi đình đánh nổ nát vụn, số lượng lớn máu tươi văng tung tóe khắp nơi, càng truyền đến tiếng kêu rên cực kỳ thê lương.
- Không được... Ta không muốn chết!
- Chuyện này... Đây là cái gì?
- Hắn... Hắn không phải người....
Ùng ùng!
Lôi quang hoành khoảng không, huyết quang lạnh thấu xương, sát lục đang tiếp tục diễn ra, sinh linh đang kêu rên cầu khẩn, quanh thân Diệp Hiên là huyết quang mông lung, hắn ngồi ở trời cao, đạm nhiên quan sát hết thảy mọi thứ ở trước mắt.
- Thôn thiên đại pháp!
Như cự kình (*) uống nước, lại tựa như trường hà đảo lưu, giữa đôi mắt Diệp Hiên như có hai khỏa viên đại tinh màu đỏ đang ù ù luân chuyển ở trong mắt, chỉ thấy huyết khí cuồn cuộn đang cuộn trào mãnh liệt kéo đến trên người Diệp Hiên, cho đến khi bao phủ toàn bộ cơ thể của hắn, lúc này, nơi đây mới bình tĩnh trở lại.
[*Cá voi]
Thôn phệ huyết khí, củng cố bản thân, không ngừng tăng tiến tu vi, đây chính là chuyện mà Diệp Hiên đang làm.
Nửa ngày trôi qua.
Huyết quang quanh thân Diệp Hiên từ từ tiêu tán, một luồng hơi thở trắng từ trong miệng hắn tuôn ra, cũng để cho hư không truyền đến một tiếng nổ vang, cho đến khi hắn mở mắt, huyết quang ác liệt nổ bắn ra, mang cho người ta một loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
- Tinh lực trên trăm cổ võ giả, trực tiếp bù đắp thiệt thòi mấy ngày nay của ta, tu vi trong người thoáng có một tia tăng trưởng, xem ra muốn thành Tiên ở phàm trần, cũng không phải không có khả năng.
Diệp Hiên nỉ non tự nói, trong mắt xẹt qua một tia không hiểu.
Giữ lúc này…
Phượng Minh Sơn tĩnh mịch tột cùng, Lãnh gia to như vậy cũng bị cho một mồi lửa, Diệp Hiên bước chậm trong hư không, cho đến khi rơi vào giữa sườn núi, nhìn tay cụt chân cụt đầy đất, trong mắt cũng không dao động chút nào.
- Còn không ra sao?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên khẽ lên tiếng, bay thẳng đến một cái động rộng rãi nhất.
Đáng tiếc, khi Diệp Hiên vừa dứt lời, xung quanh cũng không bất kỳ dị hưởng gì, mà điều này cũng làm cho Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu nói:
- Hay là nói để cho ta tìm ra ngươi?
- Không được... Không được… !
Chợt!
Một âm thanh run rẩy nhỏ giọng từ trong động đá vôi truyền đến, chỉ thấy một thiếu niên mặc đồng phục Lãnh gia từ trong động đá vôi bò ra ngoài, đôi mắt mang đầy sự sợ hãi.
- Vẫn còn nhỏ nhỉ!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của đối phương, đôi mắt Diệp Hiên ngẩn ngơ, giống như nghĩ đến mình bốn năm trước, cũng là bất lực giống như hắn vậy, nếu như không phải Nguyên Linh đắp nặn hắn, cũng sẽ không có hắn hôm nay.
- Đừng... Đừng giết ta... Ta không phải người của Lãnh gia.
Thiếu niên trái nhợt cả mặt, trên gương mặt non nớt hiện đầy sợ hãi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận