Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1336 - Thời gian đứng yên



Chương 1336 - Thời gian đứng yên




Chỉ thấy Thái Cực Đồ không ngừng nện vào trên người Diệp Hiên, nhưng thân hình hắn sừng sững bất động, làm Thái Cực Đồ không ngừng phát ra tiếng nổ vang.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên động.
Hắn nâng cánh tay phải lên tựa như nâng cả bầu trời lên, quyền quang rực rỡ chiếu sáng toàn bộ tinh không, lúc cánh tay phải lay động, ngàn vạn dặm tinh không đều đang sụp đổ, ra một quyền đánh bay Thái Cực Đồ.
- Cút.
Ầm ầm.
Một quyền đánh ra, tinh không bạo nát, chỉ thấy Thái Cực Đồ trực tiếp bị Diệp Hiên đánh bay ngược, thiên đạo thánh quang tràn ngập trên Thái Cực đồ càng nổ tung.
Nhưng điều này vẫn chưa kết thúc.
Răng rắc.
Diệp Hiên bước ra một bước, giống như đảo ngược thời không thiên địa, cả người trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Lão Tử, chưởng lớn kình thiên trấn địa ầm ầm hướng đánh xuống Lão Tử.
Lùi lại.
Sắc mặt Lão Tử đại biến, hắn không nhìn ra Diệp Hiên làm như thế nào xuất hiện trước mặt hắn, mà đối mặt một kích trấn diệt vạn vật của Diệp Hiên, trong lòng hắn sinh ra cảm giác vô lực, cả người hóa thành một tia khí xanh tiêu tán không thấy, căn bản không dám đón một kích này.
Ầm ầm.
Một quyền của Diệp Hiên xuyên qua hai giới thiên địa, quyền mang rực rỡ hóa thành một thiên hà trăm vạn dặm lăn lộn xuống hạ giới.
Ầm ầm.
Tam giới chấn động, vạn vật vỡ vụn.
Một kích này của Diệp Hiên đánh gãy Nam Chiêm Bộ Châu thành hai đoạn, hàng tỷ dặm mặt đất trầm luân rơi xuống, nham thạch nóng chảy vô tận phun ra từ địa tâm, cũng tạo thành đả kích hủy diệt không thể tưởng tượng nổi cho Nam Chiêm Bộ Châu.
Sinh linh đang kêu rên, vạn vật đang tuyệt diệt, vong hồn ai ca tấu vang thiên địa, bởi vì Thiên Đạo Thánh nhân đại chiến, quả thực muốn đánh thủng thiên địa.
Tam thập trọng thiên ngoại.
Diệp Hiên đứng thẳng lưng, trên mặt hắn hiện ra vẻ khinh miệt, cách không nhìn Lão Tử xa xa.
- Ngươi không phải trách trời thương dân? Ngươi không phải một vị Đạo Đức Thánh nhân à? Là bởi vì ngươi né tránh một quyền của ta, lại tạo thành thảm cảnh cả Nam Chiêm Bộ Châu bị diệt sạch hơn phân nửa, đây chính là cái gọi đạo đức nhân từ của ngươi?
Diệp Hiên châm chọc cười nói.
- Ngươi......
Lão Tử mặt đỏ tai hồng, tuy rằng tâm tính hắn lạnh nhạt, nhưng đối mặt với Diệp Hiên châm chọc trần trụi, hắn có chút xấu hổ, càng không biết nên cãi lại như thế nào.
- Diệp Hiên tiểu nhi, ngươi quả thực khinh người quá đáng, hôm nay nếu không trấn áp ngươi, bần đạo uổng công đứng đầu Tam Thanh.
Lão Tử nổi giận, hắn thật sự giận, hắn cuồng loạn rống giận, từ lúc hắn sinh ra đến giờ, không ai dám khi nhục hắn như vậy.
- Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, trấn.
Hai tay Lão Tử kết ấn, thiên địa Huyền Hoàng Linh Lung tháp ong ong oanh minh, khí tức khốn thiên trấn địa tràn ngập, sau đó ầm ầm trấn áp đến Diệp Hiên.
Phanh.
Tinh không bạo nát hóa thành chân không, Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung tháp chính là linh bảo mạnh nhất của Lão Tử, cho dù Thiên Đạo Thánh nhân cũng có thể trấn áp.
Ầm ầm.
Huyền Hoàng nhị khí nặng như trời cao, không ngừng lưu động trên thân tháp, ầm ầm trấn áp Diệp Hiên vào tháp, sau đó hóa thành lớn nhỏ ba thước bay về tay Lão Tử.
- Diệp Hiên tiểu nhi, nếm thử tư vị của Huyền Hoàng nhị khí đi, cho dù Huyền Hoàng nhị khí giết không được ngươi, cũng tất nhiên sẽ khiến ngươi chịu khổ trấn áp.
Lão Tử lạnh lùng lên tiếng, vô cùng có lòng tin về Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung tháp.
Đang - đang - đang.
Chợt, lời nói của Lão Tử vừa mới dứt, chỉ thấy chuyện cực kỳ đáng sợ cũng theo đó xảy ra.
Chỉ thấy Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung tháp đang không ngừng lay động, từng đạo quyền ấn không ngừng hiện ra trên thân tháp, mà bảo tháp vốn ba thước lại đang không ngừng trướng lớn.
- Điều này... Điều này... ?
Sắc mặt Lão Tử cuồng biến, vội vàng ném bảo tháp ra.
Một trượng... Mười trượng... Trăm trượng... Ngàn trượng... Vạn trượng.
Cho đến khi Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung tháp biến thành lớn nhỏ vạn trượng, trong tháp truyền đến tiếng nổ vang chấn động tinh không, âm thanh khủng bố muốn làm cho linh hồn người ta vỡ vụn.
Phanh.
Như thiên địa sụp đổ, tựa như chư thiên nghiền nát, chỉ thấy Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung tháp ầm ầm nổ vụn, hóa thành mảnh vụn đầy trời rơi xuống tinh không, một thân ảnh hắc ám vô biên cũng hiện ra.
Phốc phốc.
Một ngụm thánh huyết màu vàng bị phun ra từ trong miệng Lão Tử, sắc mặt của hắn trong nháy mắt trắng bệch, lảo đảo lùi lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ cực kỳ hoảng sợ.
- Làm sao có thể? Ngươi làm thế nào có thể mạnh mẽ như vậy?
Lão Tử run rẩy lẩm bẩm, giống như không muốn tiếp nhận kết quả đáng sợ này, chỉ là Thánh Huyết trên khóe miệng hắn còn đang không ngừng chảy ra, cả người giật mình tại chỗ.
Thiên địa Huyền Hoàng Linh Lung Tháp tâm thần tương liên cùng Lão Tử, giờ phút này bị Diệp Hiên đánh nát, làm cho hắn bị thương nặng.
Hoàn hảo, Lão Tử còn có thể thừa nhận loại thương thế này, nhưng Diệp Hiên cường đại lại làm cho tâm thần Lão Tử rung chuyển, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác vô lực.
- Ngươi làm ta quá thất vọng.
Diệp Hiên đã mất hứng với Lão Tử, tuy rằng tu vi của hai người sàn sàn như nhau, nhưng thân thể của hắn vạn pháp bất xâm, căn bản không phải Lão Tử có thể lay động.
- Tốt lắm.
Nhìn thấy Diệp Hiên thoát khốn, Thông Thiên giáo Chủ cất tiếng khen ngợi, Tru Tiên tứ kiếm lần thứ hai khuấy động tinh không, mang theo thánh lực sát phạt vô biên giết tới ba người Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Mà sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Tây Phương Nhị Thánh càng trầm trọng, bởi vì bọn họ đều nhìn rõ chiến đấu giữa Diệp Hiên và Lão Tử, không ngờ ngay cả Lão Tử cũng không thể trấn áp Diệp Hiên, điều này làm cho khí thế của bọn họ không ngừng rơi xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận