Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 454 - Một vạn năm, giấc mộng xa vời (2)



Chương 454 - Một vạn năm, giấc mộng xa vời (2)




Chỉ sợ khi Hoàng bàn tử tỉnh lại...
Lấy thủ đoạn âm độc của đối phương, nhóm người mình sẽ sống không bằng chết.
La Phong càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh dần dần đổ đầy trên trán, hắn đau khổ suy nghĩ, nhưng lại không biết nên làm sao mới có thể trốn được khỏi đại nạn này.
- Ừ!
Nửa canh giờ trôi qua, Hoàng bàn tử bỗng dưng rên lên một tiếng, mí mắt hơi nhảy lên, rốt cuộc mở mắt ra.
- Ta... Ta chết rồi sao? Chuyện này... Đây là Diêm La địa ngục mà tiên sinh đã từng nói?
Hoàng bàn tử mờ mịt nhìn xung quanh, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ bối rối, khi hắn nhìn thấy Diệp Nguyệt Linh ở xa xa, đầu tiên ngẩn ra, sau đó lại căm hận gầm nhẹ.
- Tốt thay cho Vũ Tuyệt Tiên ngươi, ngay cả đứa nhỏ mà ngươi cũng đều không buông tha.
- Hoàng thúc thúc, quá tốt rồi, người còn chưa chết.
Tiểu cô nương nước mắt như mưa chạy tới chỗ Hoàng bàn tử, trực tiếp nhào vào trong lòng hắn, cũng để cho Hoàng bàn tử ngạc nhiên dại ra ngay tại chỗ.
- Ta... Ta còn chưa có chết... Chuyện này... Đây là đang xảy ra chuyện gì?
Cảm nhận được nhiệt độ từ tiểu cô nương trong lòng, Hoàng bàn tử ngơ ngác lên tiếng, biết mình xác thực không có chết, khi hắn nhìn thấy đám người La Phong quỳ gối ở phía xa, hắn nhanh chóng tỉnh dậy, gương mặt hiện ra sự đề phòng.
- Hoàng thúc thúc, là vị tiền bối này cứu người.
Tiểu cô nương hợp thời lên tiếng, giơ tay lên chỉ về phía sau lưng Hoàng bàn tử.
- Tiền bối?
Hoàng bàn tử lẩm bẩm, sau đó lại chậm rãi xoay người nhìn lại sau lưng.
Chớp mắt vạn năm, giấc mộng xa vời.
Thời gian giống như ngừng lại ngay tại giờ khắc này, lại tựa như đảo ngược vào thời khắc này.
Một bộ y phục màu đen, mái tóc đen, nụ cười nhẹ nhàng, vẻ mặt tuấn tú.
Khi hình ảnh sâu trong trí nhớ Hoàng bàn tử xuất hiện ở trước mặt của hắn, cả người hắn giống như linh hồn xuất khiếu, dại ra không tiếng động.
Nước mắt cứ thế mà trào ra khóe mắt của Hoàng bàn tử... Hai tay của hắn hơi nắm chặt, cơ thể càng không tự chủ được run rẩy, đôi môi run rẩy muốn nói cái gì đó, nhưng trái tim hắn đang đập quá nhanh, khiến cho hắn căn bản nói không ra lời.
- Thời gian di chuyển, tuế nguyệt trôi qua, đảo mắt nhân gian đã qua năm trăm năm, Hoàng bàn tử, ngươi có còn nhận ra ta không?
Diệp Hiên mỉm cười nhẹ nhàng nói.
- Oa!
Đột nhiên, Hoàng bàn tử giống như biến thành một đứa trẻ, vào thời khắc này, hắn không khống chế được mà gào khóc, nước mắt treo đầy gương mặt, hắn quỳ rạp trên đất, dùng sức dập đầu với Diệp Hiên.
- Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt, năm trăm năm, đầy đủ năm trăm năm, Hoàng bàn tử ta đau khổ chờ đợi tiên sinh năm trăm năm, rốt cuộc cũng đã đợi được một ngày này.
- Phó phủ chủ Minh Phủ Hoàng bàn tử, dập đầu cho Minh Quân.
Hoàng bàn tử giống như rơi vào điên dại, hắn hoàn toàn không thể tự kiềm chế được, không ngừng dập đầu cho Diệp Hiên, nước mắt kích động vui sướng đang không cầm được tràn ra.
Chờ đợi đầy đủ năm trăm năm, chua xót đầy đủ năm trăm năm, không có ai biết năm trăm năm này Hoàng bàn tử đã từng trải qua cái gì, hắn kéo dài hơi tàn mà sống đến hôm nay, chính là vì đợi Diệp Hiên trở về.
Trời cao không phụ người có lòng, chờ đợi năm trăm năm, rốt cuộc cũng đã đổi lại được một ngày, những cực khổ đã từng chịu qua bây giờ đều không coi vào đâu.
Bởi vì người hắn đợi rốt cuộc cũng đã xuất hiện, Hoàng bàn tử biết, người hắn tôn kính trọn đời này chẳng bao giờ quên hắn, thật sự đã trở lại nhân gian giới tới tìm hắn.
- Ngươi đó, cũng đã hơn năm trăm tuổi, sao lại khóc như một đứa trẻ.
Diệp Hiên nâng Hoàng bàn tử dậy, mỉm cười vỗ vỗ vai hắn.
- Thuộc hạ vô dụng, không chỉ có hủy Thị Huyết Ma Kiếm ngài ban cho, còn khiến cho Minh Phủ biến mất khỏi thế gian, cũng xin tiên sinh trách phạt.
Hoàng bàn tử hổ thẹn nói, không đợi hắn quỳ xuống bồi tội, Diệp Hiên điểm ra một tia tiên quang, trực tiếp định trụ hắn lại, sau đó lại mỉm cười nói:
- Việc này không trách ngươi, ngươi cũng đừng tự trách mình.
- Hoàng thúc thúc, vị tiền bối này là...?
Tiểu cô nương mặc dù tuổi tác còn nhỏ, nhưng rất thông minh lanh lợi, trực giác nói cho đứa trẻ này biết, thân phận vị tiền hắc y bối trước mắt thật không đơn giản.
- Ngài ấy chính là....
Không đợi Hoàng bàn tử trả lời, Diệp Hiên đã trực tiếp ngắt lời.
- Chuyện cũ năm xưa, không cần nhắc lại.
- Vâng, tiên sinh.
Hoàng bàn tử vội vàng dừng lại, làm cho tiểu cô nương càng trở nên tò mò, nhưng đứa trẻ này cũng rất thông minh, không có hỏi tiếp.
- Tiên sinh, những người này chính là tay sai của Vũ Tuyệt Tiên, ta muốn đích thân làm thịt bọn họ.
Hoàng bàn tử thâm độc lên tiếng, quay sang xin chỉ thị Diệp Hiên.
- Đi nhanh trở về, nói cho ta một chút xem năm trăm năm này, nhân gian giới đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Vâng, tiên sinh.
Hoàng bàn tử khom người cúi đầu, đi nhanh tới chỗ đám người La Phong.
Mà cuộc nói chuyện của hai người tự nhiên rơi vào trong tai La Phong, điều này làm cho La Phong run sợ không tiếng động, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
La Phong cũng không biết Diệp Hiên là người nào.
Hắn chỉ là đồ đệ của Vũ Tuyệt Tiên, chỉ có ba trăm tuổi nhưng lại tu luyện tới Phân Thần kỳ, rất được Vũ Tuyệt Tiên coi trọng.
Hắn chỉ biết Hoàng bàn tử và sư tôn quen biết đã lâu, càng đã từng là bằng hữu thân thiết, nhưng lại bởi vì Thị Huyết Ma Kiếm cùng Thiên Ma Đại Pháp trong tay Hoàng bàn tử mà trở mặt thành thù.
Có một năm, Hoàng bàn tử cầm Thị Huyết Ma Kiếm trong tay đánh tới cửa, lên tiếng quát lớn bảo Vũ Tuyệt Tiên là kẻ phản bội.
Càng mơ hồ nhắc tới những từ như tiên sinh thành tiên sẽ trở về nhân gian giới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận