Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 740 - Khổng Tuyên mang ơn (2)



Chương 740 - Khổng Tuyên mang ơn (2)




Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, Khổng Tuyên nhíu mày, hơi có vẻ khó hiểu nói:.
- Diệp huynh đệ ngươi nói vậy là có ý gì?
- Khổng đại ca chính là ngũ sắc Khổng Tước, mà Thiên Bằng Vương tuy là huyết mạch của ngươi, nhưng bản thể bất quá chỉ là Kim Sí Đại Bằng Điểu, đây đối với đại ca mà nói chính là sỉ nhục cực lớn, vậy hãy để cho ta tới vì đại ca thanh toán hắn, như thế cũng có thể để cho đại ca không cần bị người ngoài chế giễu.
Sau khi lời Diệp Hiên nói đến tai, điều này cũng làm cho Khổng Tuyên nao nao, có chút nghe không rõ hàm ý ở trong đó, nhưng cũng là tại thời khắc này, quanh người Diệp Hiên nở rộ lên khí tức cực kỳ đáng sợ, thời điểm bàn tay lên xuống, mang theo sát cơ hướng đập xuống Thiên Bằng Vương.
Ầm ầm!
Hư không đổ sụp, thời không hỗn loạn, một chưởng này của Diệp Hiên căn bản cũng không có chút lưu thủ nào, thể hiện ra uy năng sát tiên diệt thần, chỉ cần một kích này rơi vào trên người Thiên Bằng Vương, nhất định sẽ đánh hắn hồn phi phách tán mà chết.
Một màn như thế, để sắc mặt Khổng Tuyên đại biến, căn bản không để Khổng Tuyên suy nghĩ nhiều, Đại La tiên quang cổn đãng ra, vỗ ra một chưởng như là Thiên Hà cuốn ngược, trực tiếp giết tới đến Diệp Hiên, cả người càng là ngăn ở trước mắt Thiên Bằng Vương.
Ầm!
Kình thiên nổ vang, Đấu Ngưu cung cuồng bạo run rẩy, một kích này đối đầu của hai người quá mức tàn bạo, cũng quá mức đáng sợ, nhưng lại để sinh mệnh Thiên Bằng Vương có thể bảo tồn lại.
- Diệp huynh đệ, ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt Khổng Tuyên lạnh lẽo, âm thanh đều có chút âm trầm.
- Khổng Tuyên, Thiên Bằng Vương đã hại chết mẫu thân của hắn, bản thể cũng không phải ngũ sắc Khổng Tước, hắn bất quá là sỉ nhục của Khổng Tuyên ngươi, vậy hãy để bản đế giết hắn, chẳng phải là càng hợp tâm ý của ngươi?
Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, căn bản không cho Khổng Tuyên suy nghĩ, hắn bước ra một bước bỗng nhiên hiện lên tại trước người Thiên Bằng Vương, một chỉ liền điểm hướng mi tâm Thiên Bằng Vương, hiển nhiên muốn đánh nguyên thần vỡ nát.
- Ngươi dám?
Khổng Tuyên giận tím mặt, lập tức đánh Diệp Hiên ra, lần nữa đem Thiên Bằng Vương ngăn ở phía sau.
- Khổng Tuyên, người bản đế muốn giết, vẫn chưa có người nào cản được!
Diệp Hiên tàn bạo cười một tiếng, hai tay kết động Tiên quyết, cả người độn tiến hư vô, mang theo sát phạt vô biên giết tới tới Thiên Bằng Vương.
Phanh phanh phanh!
Thiên địa nổ vang, hư không vỡ nát, Khổng Tuyên sắc mặt lạnh lẽo nháy mắt cùng Diệp Hiên chiến đến cùng một chỗ, nhưng Diệp Hiên cũng không muốn dây dưa cùng Khổng Tuyên, ngược lại đem các loại đại thuật sát phạt đánh tới Thiên Bằng Vương, điều này cũng làm cho Khổng Tuyên phân tâm chăm sóc Thiên Bằng Vương, nháy mắt liền lọt vào thế hạ phong.
- Chết!
Ầm!
Diệp Hiên oanh ra một chưởng, căn bản không đợi Khổng Tuyên cứu viện, chỉ thấy Thiên Bằng Vương nháy mắt bị Diệp Hiên đánh thân xác sụp đổ mà chết, nguyên thần tại lúc này hóa thành điểm điểm kim quang, hiển nhiên đã hồn phi phách tán.
Một màn như thế, để Khổng Tuyên ngốc trệ ngay tại chỗ, chỉ là hai con ngươi đều tại biến thành đỏ ngầu, kia Ngũ Sắc Thần Quang cực kỳ đáng sợ cổn đãng ra, càng làm cho ba mươi ba trọng Thiên Đình ù ù chấn động.
Sát cơ, oán hận, còn có hận ý vô biên, đây chính là trạng thái của Khổng Tuyên vào giờ phút này.
- Diệp Hiên cẩu tặc, trả mạng lại cho con ta!
Nộ oán trùng thiên, sát cơ ngút trời, càng có một âm thanh đâm rách trời cao đang truyền đến, chỉ thấy ngũ sắc thần quang quanh thân Khổng Tuyên bắn ra ra, hắn không ngờ lại hóa thành bản thể ngũ sắc Khổng Tước, Ngũ Sắc Thánh Quang thiêu đốt kia càng làm cho là thiên địa quanh mình bắt đầu sụp đổ, ngay cả Đấu Ngưu cung đều đang từng khúc rạn nứt, nếu không phải ba mươi ba trọng Thiên Đình có hộ thiên đại trận thủ hộ, Đấu Ngưu cung đều muốn hóa thành niết phấn trong nháy mắt.
Khổng Tuyên hóa thành ngũ sắc Khổng Tước, Ngũ Sắc Thần Quang tận diệt vạn vật kia quá mức đáng sợ, năm loại tia sáng dung hội làm một, ngay cả tâm thần Diệp Hiên cũng hơi xiết chặt, đáy mắt hiển hiện cực kỳ nghiêm trọng.
- Phụ thân!
Bỗng nhiên, không đợi Khổng Tuyên ra tay, một âm thanh bi thương bất chợt truyền đến từ sau người Khổng Tuyên, điều này cũng làm cho khí tức Khổng Tuyên cứng lại, bỗng nhiên nhìn hướng sau lưng, lại thấy Thiên Bằng Vương hoàn hảo không chút tổn hại hiện lên ngai trước mắt hắn, trên thân nào có nửa điểm vết thương, chớ nói chi là hồn phi phách tán mà chết.
Ông!
Ngũ sắc thần quang tiêu tán, Khổng Tuyên ngơ ngác nhìn Thiên Bằng Vương, sau đó bỗng nhiên quay người nhìn về phía Diệp Hiên, thần sắc trên mặt hiển hiện một vòng cực kỳ đắng chát.
- Diệp huynh đệ, không ngờ ngươi vậy mà lại đùa giỡn ta như thế!
- Thiên Bằng, lúc này ngươi còn nói phụ thân ngươi hận không thể ngươi chết sao? Hắn lại là vì ngươi mà muốn không chết không thôi cùng bản đế liều chết một trận, còn đều hóa ra bản thể ngũ sắc Khổng Tước.
Diệp Hiên mỉm cười với Thiên Bằng Vương, điều này cũng làm cho Thiên Bằng Vương mím chặt đôi môi, trực tiếp quỳ rạp xuống sau lưng Khổng Tuyên, nước mắt không cầm được mà chảy ra.
- Hừ, nghịch tử.
Sau khi thấy Thiên Bằng Vương còn sống xuất hiện ở trước mắt mình, Khổng Tuyên liền thông suốt hiểu ra tất cả, chỉ là hắn vốn là cực sĩ diện, lại là ra vẻ tức giận răn dạy Thiên Bằng Vương.
- Phụ thân, ta sai rồi!
Thiên Bằng Vương quỳ xuống dập đầu, âm thanh cực kỳ nghẹn ngào, giống như một hài tử làm sai chuyện, không dám nhìn thẳng mắt Khổng Tuyên.
- Ở giữa cha con không có thù hận cách đêm, các ngươi cố gắng nói một chút đi.
Diệp Hiên mỉm cười, biết nên cho hai cha con này một không gian riêng tư, điều này cũng làm cho hắn quay người đi ra khỏi Đấu Ngưu cung.



Bạn cần đăng nhập để bình luận