Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 473 - Cuối cùng cũng phải đối mặt



Chương 473 - Cuối cùng cũng phải đối mặt




- Kỳ thực, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, nếu không phải ngươi là trượng phu của Linh nhi, ta đã sớm huỷ diệt liên minh tu tiên, ngươi cũng không được sống cho tới bây giờ.
Diệp Hiên nhìn lên bầu trời, đôi mắt phiêu hốt, tiếp tục nói:
- Ngươi diệt Diệp gia, ta có thể không quan tâm, ngươi diệt Minh Phủ, xem như đám người Vũ Tuyệt Tiên nội loạn tạo thành, ta cũng có thể không trách ngươi, nhưng Diệp Bình lại là anh em ruột của ta, bởi vì Diệp Bình mà Linh nhi đau lòng và mẫu thân cũng hậm hực mà chết, chuyện này ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm, cho nên ta cũng chỉ có thể tiễn ngươi lên đường.
Một chút La Thiên Tiên Quang nảy sinh ở trên đầu ngón tay Diệp Hiên, cũng đem phương hư không này chiếu sáng, giống như sau một khắc hắn sẽ giết Thác Bạt Vân Thiên ngay tại đây.
- Khoan đã!
Không chờ Diệp Hiên ra tay, Thác Bạt Vân Thiên trầm thấp lên tiếng.
- Ngươi còn muốn nói điều gì?
Diệp Hiên bình tĩnh hỏi.
- Đại ca, ngươi muốn giết ta cũng không có gì đáng trách, nhưng ta cuối cùng cũng là trượng phu của Linh nhi, có thể để cho ta trước khi chết gặp Linh nhi và Niệm Hiên một lần cuối hay không?
Thác Bạt Vân Thiên quỳ ở hư không dập đầu với Diệp Hiên.
- Được, ta đồng ý với ngươi.
Diệp Hiên yên lặng mấy hơi, tiên quang trên tay cũng tiêu tán không thấy đâu.
- Đa tạ đại ca thành toàn.
Thác Bạt Vân Thiên bình tĩnh đứng dậy, trực tiếp hóa thành một vệt sáng bắn nhanh đi về Thác Bạt gia.
Diệp Hiên cũng không sợ Thác Bạt Vân Thiên chạy trốn, dù sao hắn thân là La Thiên Huyền Tiên, nếu để cho một Thiên tiên trốn khỏi tay, thật là một chuyện cười lớn.
Hơn nữa, Diệp Hiên cũng tin tưởng Thác Bạt Vân Thiên sẽ không ngu xuẩn làm ra mấy việc như chạy trốn, bởi vì... Làm như thế cũng chỉ khiến hắn đến gần với cái chết nhanh hơn.
...
Một ánh trăng tàn giắt ngang bầu trời đêm, ánh sao lung linh lóe lên trên bầu trời, hai bóng người ở dưới ánh trăng, cũng xuất hiện ở trên khoảng không Thác Bạt gia.
Trong đình viện u tĩnh, một cơn gió nhỏ nhẹ nhàng thổi qua, làm cho mấy cây liễu trong đình viện chập chờn theo.
Dưới gốc liễu, Diệp Linh Nhi đang cầm lấy hai con rối trong tay, Thác Bạt Niệm Hiên đang tu luyện ngự kiếm thuật ở trong đình viện, tất cả đều có vẻ yên bình an tĩnh.
- Ngươi chỉ có nửa canh giờ đi tạm biệt em ấy.
Trong hư không, Diệp Hiên chắp hai tay ở sau lưng, trầm giọng nói.
Thác Bạt Vân Thiên gật đầu, đã không còn chút do dự nào, trực tiếp xuất hiện ở giữa đình viện.
- Cha.
Phụ thân xuất hiện làm cho Thác Bạt Niệm Hiên hoan hô lên tiếng, thu hồi Pháp Kiếm trong tay chạy nhanh tới chỗ Thác Bạt Vân Thiên.
- Ông xã, cuối cùng anh cũng trở về, nhiều ngày nay anh đã đi đâu?
Diệp Linh Nhi hơi có vẻ trách cứ, nhưng vẫn bước nhanh đi tới chỗ Thác Bạt Vân Thiên.
- Ông xã, anh làm sao vậy?
Khi thấy sắc mặt tái nhợt của Thác Bạt Vân Thiên, Diệp Linh Nhi hơi kinh ngạc, phu thê mấy trăm năm, cô còn chưa từng thấy qua trượng phu có bộ dáng như thế, Diệp Linh Nhi lo lắng hỏi.
- Không có việc gì, chẳng qua là anh có chút nhớ em và Niệm Hiên.
Thác Bạt Vân Thiên miễn cưỡng vui cười, ôm Diệp Linh Nhi vào lòng, làm phu thê nhiều năm, Diệp Linh Nhi làm sao không cảm giác được chồng mình có gì đó khác lạ.
- Vân Thiên, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, anh nói cho Linh nhi nghe, bây giờ đại ca đã trở về, mặc dù Thác Bạt gia chúng ta gặp nạn, nhưng chỉ cần có đại ca ở đây, vấn đề có lớn đến đâu cũng có thể giải quyết.
Diệp Linh Nhi thoải mái lên tiếng nói.
- Đại ca?
Thác Bạt Vân Thiên lẩm bẩm tự nói, âm thanh có chút oán độc.
- Đúng vậy, thế gian này đích xác không có chuyện gì đại ca không giải quyết được, nhưng vì sao mấy trăm năm trôi qua, mỗi ngày em đều nhắc tới hắn ở bên tai anh chứ?
- Linh nhi, lẽ nào ở trong lòng của em, chồng của em, cha của Niệm Hiên, Thác Bạt Vân Thiên anh mãi mãi cũng không so được với Diệp Hiên kia?
Thác Bạt Vân Thiên nói đến đây, cũng không khống chế được tâm tình của mình, âm thanh có chút bén nhọn.
- Vân Thiên, anh rốt cuộc làm sao vậy?
Diệp Linh Nhi bưng lấy mặt Thác Bạt Vân Thiên, mặt đầy lo lắng, mấy trăm năm nay, nàng còn chưa từng thấy qua bộ dáng này của Thác Bạt Vân Thiên.
- Anh làm sao? Bắt đầu từ ngày em và anh thành thân, em mỗi ngày đều ở nhắc tới vị đại ca này của em. Phải, hắn là vô địch thiên hạ, hắn là người khai sáng kỷ nguyên mới, hắn được tất cả nhân loại xưng là Thần Vương, càng ở năm trăm năm sau là hôm nay, hắn đã bước vào La Thiên Huyền Tiên cảnh. Nhưng anh là chồng của em, em có biết, mỗi khi anh thấy em nhắc tới hắn, sự sùng bái trong ánh mắt kia của em, anh không ngừng tự nói với mình, cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh có thể thay vị trí của hắn ở trong lòng em, Thác Bạt Vân Thiên anh cũng nhất định sẽ vượt qua được hắn.
Thác Bạt Vân Thiên giống như đang phát tiết oán hận nhiều năm, tâm tình của hắn hoàn toàn rơi vào trong cố chấp, âm thanh càng không ngừng quanh quẩn ở trong đình viện.
Giờ khắc này, Diệp Linh Nhi hoàn toàn bị dáng dấp của Thác Bạt Vân Thiên dọa sợ, cho dù cô có nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, cồng của mình lại có nhiều suy nghĩ cố chấp như vậy...
Diệp Hiên sừng sững ở trong hư không, hiện tại hắn đã hối hận khi để cho Thác Bạt Vân Thiên tạm biệt Diệp Linh Nhi, nhưng hắn lại không thể xuất hiện ở trước mặt em gái, đôi mắt nhìn về phía Thác Bạt Vân Thiên xuất hiện một tia sát cơ âm trầm.
- Cha, có phải cậu chọc giận người hay không?
Thác Bạt Niệm Hiên thận trọng hỏi.
- Cậu?
- Niệm Hiên, cha hỏi con, nếu cậu con muốn giết cha, con có báo thù cho cha hay không?
Thác Bạt Vân Thiên hung ác nham hiểm lên tiếng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận