Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1501: Lập uy

Chương 1501: Lập uy
- Thật can đảm!
Hai Đại Thánh Vương biến sắc, Đạo Vân Thánh Vương đồng thời cũng đánh ra một chưởng về hướng Diệp Hiên, Âm Hải Thánh Vương kia càng là tế ra một thanh Tam Xoa Kích đối oanh cùng Tru Thiên Kích cùng một chỗ.
Ầm!
Hỗn độn lưu quang, hư không vặn vẹo, tiếng nổ cực kỳ đáng sợ truyền đến, chỉ thấy toàn bộ Thái Sơ thánh điện dưới một kích này của ba người mà sụp đổ thành bột phấn, tách ra dư trấn khủng bố càng là khuếch tán ra tám hướng thiên địa.
Ầm ầm!
Sơn mạch sụp đổ, cây rừng hóa thành tro bụi, cuốn lên bụi mù mạn thiên giống như thông thiên long quyển, kéo theo là tiếng gầm thét truyền đến.
Ầm!
Đạo Vân Thánh Vương đánh một quyền lên lồng ngực Diệp Hiên, mà trên mặt Diệp Hiên mang theo một nụ cười lạnh lùng cũng không tránh né, tay phải tựa như quán xuyên thiên địa, tàn nhẫn vô tình đánh bay Đạo Vân Thánh Vương ra xa.
Mà cái này còn không có xong, Âm Hải Thánh Vương quỷ dị xuất hiện sau lưng Diệp Hiên, Âm Hải Tam Xoa Kích đâm thẳng tới hậu tâm Diệp Hiên, khiến tám hướng thiên địa truyền đến tiếng quỷ khóc thần hào chói tai.
Keng!
Diệp Hiên cũng không quay đầu lại, mà một kích quét ngang, Âm Hải Tam Xoa Kích từng khúc vỡ nát, hóa thành hàn quang mạn thiên tiêu tán không thấy, cả người Âm Hải Thánh Vương đều bị cỗ cự lực này đánh bay.
- Nhục thân thật đáng sợ!
Nụ cười trên mặt Cửu Khúc Lão Mẫu không còn, cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Diệp Hiên, mặc dù vỏn vẹn chỉ mình Diệp Hiên đánh giáp lá cà cùng hai Đại Thánh Vương, nhưng trong khoảnh khắc bộc phát ra chiến lực quả thực khiến nàng kinh hãi đến cực điểm.
- Thì ra là hai tên phế vật, còn để xem bản lĩnh hai người các ngươi lớn cỡ nào.
Diệp Hiên cầm kích mà đứng, trên mặt sâm nhiên cười lạnh, hiển thị rõ một bộ tư thái bễ nghễ bá đạo.
Mặc dù lời của hắn cực kỳ cuồng vọng, nhưng trong lòng Diệp Hiên cũng là âm thầm kinh ngạc, Đại Thánh Vương quả nhiên chính là Đại Thánh Vương, tuyệt không phải như Hồn Thiên Thánh Vương mới vào Thánh Vương cảnh có thể so sánh.
Hai kích vừa rồi của hắn, nếu như đổi lại là Hồn Thiên Thánh Vương, khẳng định phải thụ trọng thương, nhưng cũng không gây ra thương tích cho hai Đại Thánh Vương, chỉ là khí huyết thể nội không ngừng cuồn cuộn mà thôi.
- Tốt thay một tên tiểu bối cuồng vọng, hôm nay ngươi nhất định phải chết không có chỗ chôn.
Hai Đại Thánh Vương cùng nhau tiến đến, khí cơ Thánh Vương cực kỳ đáng sợ bộc phát ra, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiển hiện ra sát cơ ngưng đọng như thực chất.
- Giết!
Hai Đại Thánh Vương huy động đại thuật Thánh Vương, cả vùng trời đều trở nên ảm đạm, hỗn độn pháp tắc đáng sợ tung hoành tàn phá bừa bãi, ầm vang trấn sát tới Diệp Hiên.
Đây là đại thuật Thánh Vương, có thể trấn diệt hết thảy đại địch, khi hai người phát giác nhục thân Diệp Hiên vô song, tự nhiên sẽ cận thân nhất chiến cùng hắn.
- Sát Sinh Ma Bàn!
Ầm ầm!
Diệp Hiên sâm nhiên gầm nhẹ, hai tay bấm niệm pháp quyết xuất ra vô biên hỗn độn pháp tắc, chỉ thấy một cối xay hắc ám đáng sợ ngưng tụ mà ra, ù ù luân chuyển trước người hắn, tách ra sát sinh lệ khí thông thiên quán địa.
- Trấn diệt!
Hai tay Diệp Hiên đẩy ra, Sát Sinh Ma Bàn luân chuyển, trực tiếp đánh tới hai Đại Thánh Vương, thánh quang nhấp nhô luân chuyển, trực tiếp phá diệt phương thiên địa này, uy năng tuôn ra quả thực khiến người ta kinh ngạc.
Ầm!
Hai Đại Thánh Vương đánh ra thánh quang thất luyện xuyên qua thiên địa, muốn đánh vỡ Sát Sinh Ma Bàn mà Diệp Hiên tế ra, thế nhưng đừng nhìn Diệp Hiên chỉ là tu vi Đại Thánh, nhưng lực lượng trong cơ thể hắn giống như hạo hãn uông dương, ngưng tụ ra đại thuật như thế nào dễ phá như vậy?
Oanh!
Hai đạo thánh quang thất luyện trực tiếp bị Sát Sinh Ma Bàn chấn vỡ trong hư không, càng là đột nhiên rơi đập lên người hai Đại Thánh Vương, điều này cũng khiến cho hai người không kịp tránh né, một ngụm máu tươi càng là từ trong miệng dâng lên, cả người đều bị đánh bay ra, không biết nện xuyên qua bao nhiêu là sơn mạch.
- Tiểu bối, ngươi khinh người quá đáng.
Hai Đại Thánh Vương ầm vang trở về, chỉ là tiên huyết tràn ra từ khóe miệng, hiển nhiên đạo đại thuật này của Diệp Hiên khiến hai người cũng không dễ chịu, chỉ là ánh mắt hai người nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
- Đến, để bản thánh nhìn xem Đại Thánh Vương có bản sự gì.
Ông!
Diệp Hiên vung mạnh Tru Thiên Kích, chém tới hai Đại Thánh Vương ở phía xa hư không, hỗn độn khí cơ nổ tung thiên địa xông lên trời không, uy năng bễ nghễ thiên địa đang nở rộ khủng bố.
- Dừng tay.
Bỗng nhiên, không đợi ba người động thủ lần nữa, chỉ thấy Thái Linh Thánh Vương cùng Cửu Khúc Lão Mẫu ngăn trước người ba người.
- Ba vị đạo hữu, đánh cũng đánh rồi, chớ vì một chút tranh cãi mà hư hòa khí.
Thái Linh Thánh Vương vội vàng khuyên can ba người nói.
- Âm Hải, Đạo Vân, chúng ta đến không phải để kết oán, mà Thái Linh mời các đạo hữu tới để cùng thăm dò Thiên Nguyên quốc độ, mà Diệp huynh đệ này tuy là Đại Thánh, nhưng chiến lực một thân hoàn toàn có đủ tư cách bình khởi bình tọa cùng chúng ta.
Cửu Khúc Lão Mẫu mày ngài vẩy một cái nói.
- Hừ!
Đạo Vân Thánh Vương hừ lạnh lên tiếng, nhưng vẫn là thu lại khí thế tự thân, mà ánh mắt Âm Hải Thánh Vương âm trầm nhìn về Diệp Hiên, đồng thời cũng thu lại khí thế tự thân, một trận đại chiến cũng hóa thành vô hình.
Hai người kiến thức được chiến lực của Diệp Hiên, mặc dù mặt ngoài còn lộ vẻ không chút rung động nào, nhưng trong lòng đã xem Diệp Hiên như người cùng cấp bậc.
Mà mấy người này đã sống được thời gian không ngắn, tất cả đều là dạng người đa mưu túc trí, cũng không có khả năng vì lời nói mà giao tranh cùng Diệp Hiên không chết không thôi, đối với bọn hắn như vậy cũng không có cái gì tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận