Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 288 - Đại chiến bắt đầu



Chương 288 - Đại chiến bắt đầu




- Cái kia... Đó là Thiên Tùng Vân Kiếm?
Một gã triều thần hoảng sợ kinh hô.
- Không sai, tuyệt đối sai không được, đó nhất định là Thiên Tùng Vân Kiếm.
Một gã triều thần khác kinh ngạc đến đỏ cả mặt, hắn kích thích hoan hô.
- Phụ hoàng, con tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây, dù cho Đông Doanh đã diệt, nhưng con phải đợi ngài giết chết Diệp Hiên, chúng ta sẽ cùng nhau trùng kiến Đông Doanh.
Hoàng tử Đông Doanh nắm chặt hai tay thầm nói.
...
Phương tây.
Một vệt sáng xuất hiện trong tầng mây, tiếng khí bạo kinh khủng khiến người ta ù cả tai, lại khiến tầng mây biến thành hơi nước.
Diệp Hiên với toàn thân áo đen, sắc mặt không có một gợn sóng, chỉ là đôi mắt lại có huyết sắc lóe lên, sát khí quanh người cực kỳ nồng nặc, đang bắn nhanh đi tới một tòa thành trì.
Ầm!
Hư không rung chuyển, không gian ngưng trệ, lúc Diệp Hiên đứng ở trên khoảng không thành trì, sắc mặt của hắn cực kỳ âm trầm, bởi vì trong thành trì dưới chân hắn lại không có một người sống, tất cả đều là những cái xác nằm ở khắp nơi.
- Đây đã là tòa Tử Thành thứ tư!
Diệp Hiên nỉ non tự nói.
Diệp Hiên ở lại phương tây, lúc đầu muốn liệp sát các loại tàn hồn tiên thần, sau đó nuốt tu vi của bọn họ, nhưng hắn đã đi qua bốn tòa Thánh Thành, bất kỳ tàn hồn tiên thần, hay là con người sinh sống ở trong thành, tất cả đều đã chết, hiển nhiên có người đã sớm ra tay trước hắn, thôn phệ toàn bộ.
Tàn nhẫn, bạo ngược, thủ đoạn hung ác, hơn nữa không có để lại một người nào còn sống, đây chính là cảnh tượng mà Diệp Hiên đang nhìn thấy.
Mà cái này còn không phải là điểm mấu chốt, vấn đề mấu chốt nhất là, sau khi Diệp Hiên kiểm tra thi thể những tàn hồn tiên thần này, hắn phát hiện tinh lực trong cơ thể của bọn họ không còn một chút nào, mà pháp quyết thôn phệ bọn họ dĩ nhiên chính là công pháp trong Bất Tử Tiên Kinh.
Hiển nhiên, Nguyên Linh đã ra tay, hơn nữa hắn còn bồi dưỡng được một người khác, truyền thụ Bất Tử Tiên Kinh cho người này.
- Nguyên Linh, ta rất muốn nhìn một chút xem, truyền nhân ngươi bồi dưỡng này đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị.
Ầm!
Diệp Hiên bước ra một bước, hóa thành một mảnh hắc quang bắn nhanh rời đi.
...
Cũng trong lúc đó, tại thành phố Giang Nam, Hạ quốc.
Đất trời nổi gió, tuyết trắng bay loạn, những hoa tuyết bay lượn bồng bềnh kia óng ánh mà trong suốt nhưng lại là lợi khí đoạt lấy tính mạng con người, tất cả đang tàn nhẫn thu cắt tính mệnh thành viên Minh Phủ.
Ầm!
Thiên kiếm rũ xuống, áp sập sơn hà, tiểu trúc Thanh Vân không thể chịu nổi, trực tiếp hóa thành tro bụi, còn có số lượng lớn thành viên Minh Phủ chết thảm ở dưới thiên kiếm.
- A di đà phật!
Tử quang che trời, hư không chấn động, Viên Hư hòa thượng xông lên trời, đôi mắt hắn âm trầm nhìn chằm chằm Cung Bản Vũ Thiên trong hư không, ánh mắt cực kỳ kiêng kỵ.
- Tu... Tu tiên giả... Điều này sao có thể?
Khi thấy linh quang quanh người Cung Bản Vũ Thiên, mắt Viên Hư hòa thượng chợt co rút, ngay cả âm thanh đều có chút run rẩy, hiển nhiên hắn không hiểu rõ, thiên địa đã Mạt Pháp, vì sao Cung Bản Vũ Thiên lại có linh quang hộ thể!
- Ngươi không phải đối thủ của ta, gọi Diệp Hiên xuất hiện đi.
Cung Bản Vũ Thiên bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại có một tia lệ khí hiện lên.
- Ngươi là ai?
Viên Hư hòa thượng cực lực để cho mình tỉnh táo lại, giọng nói vô cùng nghiêm trọng.
- Cung Bản Vũ Thiên!
Bốn chữ đơn giản nhưng lại tràn đầy uy năng chấn động thần hồn, trong nháy mắt đã khiến nguyên thần Viên Hư bất ổn, một dòng máu đỏ thẫm vội tràn ra khóe miệng hắn.
Xích!
Thiên địa bao la, huyết khí trùng tiêu, sắc mặt Vũ Tuyệt Tiên trở nên trầm trọng, trong nháy đã mắt xuất hiện ở bên cạnh Viên Hư hòa thượng, huyết khí đáng sợ dâng lên, hai người cùng nhau ngăn cản Cung Bản Vũ Thiên đang toát ra uy áp khủng bố.
Trên mặt đất, sắc mặt đám người Hoàng bàn tử vô cùng nghiêm trọng, bởi vì bọn họ sớm đã nhìn ra, Viên Hư hòa thượng cùng Vũ Tuyệt Tiên đang ở vào thế hạ phong, xem ra không phải đối thủ của Cung Bản Vũ Thiên.
- Quân Đình, mang theo thành viên Minh Phủ, chúng ta đi mau.
Hoàng bàn tử âm lãnh lên tiếng.
- Ngươi đùa gì thế, sao chúng ta có thể bỏ mặc Viên Hư cùng Vũ Tuyệt Tiên?
Trác Quân Đình kinh ngạc, trực tiếp lên tiếng bác bỏ.
- Ngu ngốc, nếu như ta không có đoán sai, thanh kiếm trong tay hắn nhất định là Thiên Tùng Vân Kiếm trong truyền thuyết, ngươi không thấy ngay cả Viên Hư đều không phải đối thủ của hắn sao?
Hoàng bàn tử nổi giận nói.
- Không được, nếu chúng ta đào tẩu ngay lúc này, uy danh Minh Phủ chúng ta sẽ xuống dốc không phanh, ta tuyệt không đồng ý.
Trác Quân Đình cười nói, cầm Huyết Kiếm trong tay, cô lao qua khoảng không giết tới phía Cung Bản Vũ Thiên.
- Mẹ nó!
Mặt Hoàng bàn tử âm trầm như nước, nhưng lại không ngăn được Trác Quân Đình, điều này làm cho hắn trở nên bất định, không biết nên rút đi ngay hay là liều mạng chiến một trận cùng Cung Bản Vũ Thiên.
- Chết đi!
Trác Quân Đình lao đến, một kiếm chém ra mang theo lệ khí cuồng bạo đâm tới Cung Bản Vũ Thiên.
- Quân Đình, mau lui lại.
Vũ Tuyệt Tiên hét lớn, bước ra một bước, cương khí vờn quanh người, mà Viên Hư cũng biến sắc, hắn chấp tay thi lễ, quanh thân xuất hiện ánh sáng màu tím, cũng bắn nhanh tới chỗ Trác Quân Đình.
- Phàm nhân ngu xuẩn, các ngươi đang tìm đường chết.
Cung Bản Vũ Thiên đạm mạc lên tiếng, ngay cả Thiên Tùng Vân Kiếm hắn cũng đều không vận dụng, chỉ đơn giản vỗ ra một chưởng, linh quang hiện lên chưởng lớn, ầm ầm đánh tới Trác Quân Đình.
- Không được!
Hoàng bàn tử tức giận hét to, đôi mắt gắt gao trợn lớn, nhưng vẫn tận mắt nhìn Trác Quân Đình bị chưởng lớn đánh nát bấy, ngay cả thi thể cũng không còn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận