Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2344: Đệ thất tôn tiểu đỉnh

Chương 2344: Đệ thất tôn tiểu đỉnh
Đùa ta đấy à?
Phá Hư Thiên Đỉnh mà vạn cổ chí cường trân quý như chí bảo, lại dễ dàng bị người khác nhặt được. Đây chẳng phải là trò đùa lớn?
- Sư tôn, đệ tử tuyệt đối không dám nói dối, vật này đích thật là do đệ tử nhặt được.
Diệp Phong Thiên khom người bái Diệp Hiên một cái.
- Vi sư tin tưởng ngươi.
Tâm tư Diệp Hiên rung động, mở miệng trấn an đệ tử của mình.
- Phong Thiên, vật này tên Phá Hư Thiên Đỉnh, chính là chí bảo hỗn độn, mà ngươi có thể nhặt được vật này, điều này cũng chứng minh ngươi là người có khí vận, tuy nhiên đỉnh này có tác dụng rất lớn đối với vi sư, ngươi có nguyện ý đưa cho vi sư?
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Không có sư tôn thì không có đệ tử, sư tôn cầm đi là được.
Diệp Phong Thiên nói.
- Được.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu nói:
- Vậy vi sư cũng không khách khí.
Đồ của đệ tử, Diệp Hiên sẽ không lấy, nhưng Phá Hư Thiên Đỉnh thì khác, hắn muốn tìm được thiên pháp cấm kỵ trong đó, càng phải dùng cấm kỵ thiên pháp đi cứu Liễu Bạch Y.
- Sư tôn, đệ tử cáo lui trước, nếu lão nhân gia ngài có triệu hoán gì, trực tiếp truyền cho đệ tử là được.
Diệp Phong Thiên khom người bái lạy, lần nữa đẩy cửa đế cung, hắn cũng nhìn ra, tâm tư Diệp Hiên giờ phút này đều ở trên Tiểu Đỉnh.
Diệp Phong Thiên cũng kinh ngạc, không ngờ tiểu đỉnh mình nhặt được là một kiện chí bảo hỗn độn. Diệp Phong Thiên cảm thấy ngạc nhiên vì vận khí của mình.
Theo Diệp Phong Thiên rời khỏi đế cung, Diệp Hiên hơi quan sát tiểu đỉnh trong tay, vẻ thâm sâu xẹt qua đáy mắt.
- Đứa nhỏ này chẳng lẽ là thiên mệnh chi tử?
Diệp Hiên lẩm bẩm thì thầm.
Thiên mệnh chi tử là một loại cách nói chung chung, có thể nói là người có khí vận.
Loại người này có thể gặp nạn thành lành, càng có vô số cơ duyên, tuy rằng thiên mệnh chi tử chỉ là truyền thuyết, Diệp Hiên cũng chưa bao giờ tin tưởng thứ hư vô mờ mịt này.
Nhưng Diệp Phong Thiên nhặt được Phá Hư Thiên Đỉnh, điều này cũng làm cho Diệp Hiên có chút nghi hoặc về số mệnh hư vô mờ ảo, có lẽ vũ trụ hỗn độn thật sự tồn tại cái gọi là thiên mệnh chi tử, được trời chiếu cố.
Hô!
Diệp Hiên từ từ phun ra một ngụm trọc khí, hắn tạm thời đặt chuyện Diệp Phong Thiên nhặt được Tiểu Đỉnh ở trong lòng, sau đó cẩn thận quan sát tiểu đỉnh trong tay.
Đạp phá giày sắt không tìm được, đến khi tìm thấy thì hoàn toàn không tốn công phu.
Diệp Hiên rốt cục khắc sâu hàm ý của những lời này, Phá Hư Thiên Đỉnh mà hắn thiên tân vạn khổ tìm kiếm lại chủ động rơi vào trong tay hắn.
Ầm ầm!
Diệp Hiên phất ống tay áo, đại môn đế cung ầm ầm khép lại, từng đạo tuyệt thế đại cấm phong bế cả đế cung, cho dù vạn cổ chí cường cũng không thể nhìn trộm.
Ông!
Hư không gợn sóng, gợn sóng đạo đạo, Thanh Đồng Cổ Kinh hiện ra, từng trang kinh lật qua ở trong hư không, mỗi một trang kinh đều khắc đồ án một tiểu đỉnh cổ xưa.
Sáu trang kinh, cũng đại biểu cho sáu tôn Phá Hư Thiên đỉnh, cộng thêm tiểu đỉnh trong tay, Diệp Hiên đã chiếm được bảy tiểu đỉnh.
Ngoại trừ có ba tiểu đỉnh trong tay tam đại chí cường, bên ngoài hiện tại cũng chỉ còn lại hai tiểu đỉnh không rõ tung tích.
- Đi!
Sắc mặt Diệp Hiên kích động, cánh tay đều khẽ run, nhưng hắn vẫn ổn định tâm thần, đưa tiểu đỉnh thứ bảy đến Thanh Đồng Cổ Kinh, hy vọng tiểu đỉnh thứ bảy có thể lạc ấn vào trong Thanh Đồng Cổ Kinh.
Ầm ầm!
Đột nhiên.
Một cỗ lực lượng bài xích cực lớn hiện ra từ trên hai kiện thần vật, theo một âm thanh rất nhỏ truyền ra, tiểu đỉnh thứ bảy rơi xuống đất, không cách nào dung nhập vào trong Thanh Đồng Cổ Kinh.
- Lại là như vậy?
Diệp Hiên nhướng mày.
Lúc trước hắn lấy được tiểu đỉnh, cũng xảy ra tình huống này, không cách nào khắc ở trong Thanh Đồng Cổ Kinh.
Tuy rằng trong lòng Diệp Hiên đã có chuẩn bị, nhưng tiểu đỉnh thứ bảy không cách nào khắc sâu trong Thanh Đồng Cổ Kinh, vẫn làm cho hắn khó nén vẻ thất vọng.
- Xem ra tiểu đỉnh thứ bảy cũng cần một cơ hội, mới có thể chân chính lạc ấn ở trong cổ kinh.
Diệp Hiên lẩm bẩm.
Diệp Hiên một lần nữa cầm tiểu đỉnh trong tay, sau đó tĩnh tâm đi tìm hiểu sự huyền bí của đỉnh này, thanh đồng cổ kinh quanh quẩn trên đỉnh đầu hắn, hy vọng có thể tìm ra một chút huyền cơ.
...
Thời gian trôi qua như nước.
Đảo mắt năm ngàn năm đã trôi, Diệp Hiên cũng tìm hiểu tiểu đỉnh năm ngàn năm, nhưng hắn lại không thu hoạch được gì.
Không cách nào tìm hiểu, không cách nào dung hợp, thậm chí hắn vận dụng Luân Hồi áo nghĩa, nhưng cũng không để cho tiểu đỉnh thứ bảy cùng Thanh Đồng Cổ Kinh xảy ra bất kỳ biến hóa nào.
- Cơ hội rốt cuộc ở đâu?
Sắc mặt Diệp Hiên âm trầm như nước, trong mắt có vẻ sốt ruột, hắn đã thử qua tất cả biện pháp, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì.
- Đáng giận.
Diệp Hiên oán hận thì thầm, hắn đối với Phá Hư Thiên Đỉnh thật sự vừa yêu vừa hận, mỗi một lần hắn lấy được một tiểu đỉnh, vì khắc nó sâu vài trong cổ kinh, không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở.
Tuy nhiên chỗ tốt cũng rất rõ ràng, mỗi một lần hắn đều đạt được chỗ tốt rất lớn từ trong tiểu đỉnh, loại cảm giác này người ngoài cuộc không thể lý giải, chỉ có Diệp Hiên đau đớn cùng vui vẻ.
- Đế chủ!
Đang lúc Diệp Hiên tiếp tục tìm hiểu Tiểu Đỉnh, ngoài đế cung truyền đến thanh âm của Lý Thái Sơ, Diệp Hiên tạm thời tỉnh lại.
- Chuyện gì?
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Đế chủ, còn có năm ngàn năm sẽ đến ngày Diệp Phong Thiên cùng Oản Hồng Lăng thành hôn, cũng là đại điển lập giáo của Táng Thiên Cung ta, không biết đế chủ mời ai đến xem lễ?
Lý Thái Sơ nói.
Răng rắc.
Diệp Hiên tiện tay đánh ra một đạo ngọc giản, trực tiếp xuất hiện trong tay Lý Thái Sơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận