Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 126 - Nhìn kỹ như con kiến hôi



Chương 126 - Nhìn kỹ như con kiến hôi




Ông!
Hư không ông hưởng, rung động khuếch tán, một tiếng khí bạo từ phương xa truyền đến, đám người còn không có xem rõ ràng người tới từ đâu, chỉ thấy trên Tử Cấm Thành đã xuất hiện một bóng dáng thon dài.
Một bộ cổ trang màu trắng, hai sợi tóc mai bạc trắng, một thanh Phi Tuyết kiếm ôm trong lòng, dưới ánh trăng chiếu rọi, mang đến một loại cảm giác siêu phàm thoát tục.
Trăm năm trước, cao thủ thứ chín thiên hạ được thế nhân tôn làm Tuyệt Kiếm Tiên, hắn chính là Lý Hoán Thiên.
- Gặp qua Tuyệt Kiếm Tiên tiền bối.
Khi Lý Hoán Thiên xuất hiện, bất kỳ cổ võ dị năng giả nào cũng đều rất kích động, tất cả bọn họ đều khom người cúi đầu, đây cũng là một loại cảm giác tôn trọng đối với cao nhân tiền bối.
Đáng tiếc, đối với đám người dưới thành, Lý Hoán Thiên cũng không chút để ý tới.
Đôi mắt khép hờ, không có một gợn sóng, giống như đất trời đổ nát, cũng không nhiễu loạn được tâm tình Lý Hoán Thiên thời khắc này.
Nhưng nếu như tỉ mỉ nhìn sẽ phát hiện, bàn tay Lý Hoán Thiên nắm chặt lợi kiếm còn có gân xanh nổi lên, hiển nhiên nội tâm của hắn cũng không hề bình tĩnh như trên mặt.
- Mọi người đoán xem, hai người này ai có thể thắng?
- Chuyện đó còn cần phải nói sao, nhất định là Hoán Thiên tiền bối, đây chính là cao thủ thứ chín thiên hạ trăm năm trước, còn có lời đồn rằng, vị Hoán Thiên tiền bối này đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên ngũ trọng.
- Vậy cũng chưa chắc, ta nghe nói ở trong cuộc họp Vũ An Ti hằng năm, hư hư thực thực vị Hoán Thiên tiền bối này hơi thua Diệp Hiên kia một bậc.
- Chẳng qua chỉ mới ngắn gọn giao thủ một lần, lại có thể nhìn ra cái gì, nếu như Hoán Thiên tiền bối thật không phải đối thủ của Diệp Hiên, thì làm sao lại đưa ra chiến thư, hôm nay cùng hắn quyết chiến ở Tử Cấm Thành?
Những lời nghị luận xung quanh dồn dập truyền đến, phần lớn là những người không coi trọng Diệp Hiên, dù sao uy danh Tuyệt Kiếm Tiên cũng đã lưu truyền trăm năm, ở giới Cổ Võ càng là một truyền thuyết, mà tuy gần đây danh tiếng Diệp Hiên cũng vang xa, nhưng làm sao có thể so sánh với Lý Hoán Thiên?
Trong tiếng nghị luận ầm ỉ của mọi người, một chiếc xe con quân dụng từ xa đi tới, cửa xe bị Thanh Long mở ra, bóng dáng Diệp Hiên cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Không có đi trong khoảng không như tưởng tượng, càng không có khí thế rộng rãi như tưởng tượng, Diệp Hiên giống như một người bình thường, bước chậm đi tới Tử Cấm Thành.
Tuy Diệp Hiên vẫn chưa triển lộ ra bất kỳ uy thế gì, nhưng mọi người lại không tự chủ mà nhường ra một con đường cho hắn, cung nghênh một mình Diệp Hiên đi qua.
- Rốt cục ngươi cũng tới.
Trên Tử Cấm Thành!
Lý Hoán Thiên mở mắt ra, quanh thân bạo phát kiếm khí sắc bén, Phi Tuyết kiếm trong tay ông hưởng nổ vang, càng tự đem tinh khí thần của mình đề thăng tới cực đỉnh, đôi mắt lại cực kỳ cực nóng.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không đáp lại chút nào, hắn bước chậm mà đi, cho đến khi chân đạp hư không, leo lên đầu thành, giống như xem Lý Hoán Thiên là không khí vậy.
Thái độ của Diệp Hiên làm cho Lý Hoán Thiên hơi tức giận, mọi người dưới thành càng vô cùng kinh ngạc nhìn nhau, bọn họ đều không hiểu rõ, đối mặt với vị cường giả tiên thiên ngũ trọng Lý Hoán Thiên này, vì sao thái độ của Diệp Hiên lại tùy ý như vậy?
Lẽ nào cái vị Diệp tiên sinh này không biết, có thể sau khi qua trận chiến này, hắn sẽ trở thành một bộ thi thể lạnh như băng sao?
Cách nghĩ của mọi người, Diệp Hiên không thể nào biết được, nhưng nếu hắn biết thì cũng sẽ không có chút lưu ý nào.
Kỳ thực, ở trong mắt Diệp Hiên, Lý Hoán Thiên cũng chỉ là một trò cười mà thôi, bàn tay của hắn đưa ra đã có thể bóp chết người này, thì làm sao sẽ để cho trong lòng hắn dâng lên nửa điểm sóng lớn?
Một người là tu tiên giả, một người là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, mặc dù thế giới này là thời đại Mạt Pháp, linh khí thiên địa không tồn tại ở thế gian gian, Diệp Hiên không thể phát huy ra thực lực của tu tiên giả, nhưng chỉ là một con kiến hôi Luyện Khí ngũ trọng thì làm sao sẽ để cho hắn đặt ở trong lòng?
Diệp Hiên phóng tầm mắt nhìn tới, cũng không có phát hiện bóng dáng Nam Cung Thiên, điều này cũng làm cho hắn hơi nhíu mày, trong lòng mơ hồ mọc lên một cảm giác cảm giác xấu, bây giờ cũng hơi suy nghĩ.
- Tiểu bối, ngươi quá cuồng vọng.
Lý Hoán Thiên hoàn toàn có thể cảm giác được, Diệp Hiên cũng không có để hắn vào mắt, điều này cũng làm cho hắn tức giận lên tiếng, đôi mắt đều có chút đỏ ngầu.
Diệp Hiên từ trong trầm tư quay lại, lần đầu tiên mắt nhìn thẳng hướng Lý Hoán Thiên, âm trầm nói:
- Lão gia hỏa, ông biết rõ mình không phải là đối thủ của ta, còn muốn đến tìm cái chết, ông thật coi ta sẽ không giết ông sao?
Xoạt!
Khi câu này rơi vào trong tai mọi người, tức thì gây nên những tiếng xôn xao cực lớn, càng là tập trung ánh mắt ở trên người Lý Hoán Thiên, trên mặt đều là vẻ kinh nghi.
- Lẽ nào... Lẽ nào lời đồn đãi kia là thật?
- Hoán Thiên tiền bối thật không phải đối thủ của Diệp Hiên?
- Không thể, đây tuyệt đối không thể.
Từng tiếng nghị luận không ngừng truyền đến, cũng để cho mặt Lý Hoán Thiên đỏ lên, bàn tay nắm Phi Tuyết kiếm càng không tự chủ mà khẽ run.
- Tiểu bối, ngươi khinh người quá đáng.
Lý Hoán Thiên điên cuồng rống giận, khuôn mặt lập tức ửng hồng, Tiên Thiên Cương Khí cuồng bạo ông hưởng ở quanh người hắn, lúc đầu tu vi tiên thiên ngũ trọng, lại quỷ dị lần lượt tăng cao, đỉnh đầu càng là ngưng tụ ra Huyền Quang Ngũ Sắc mờ mịt.
- Ngũ... Ngũ Khí Triều Nguyên? Chẳng lẽ đây là Ngũ Khí Triều Nguyên cảnh trong truyền thuyết?
Thiên Vũ đang ở dưới thành sợ run rống to hơn, trong mắt đều là kích động.
- Tổ trưởng Thiên Vũ, cái gì là Ngũ Khí Triều Nguyên?
Có võ giả kinh nghi đặt câu hỏi.
Thiên Vũ vẫn không ngừng kích động, lại giải thích với người xung quanh cái gì gọi là Ngũ Khí Triều Nguyên cảnh, cũng để cho mọi người sắc dần dần hoảng sợ, đôi mắt mang đầy sự kính nể.
Cái gì gọi là Ngũ Khí Triều Nguyên?



Bạn cần đăng nhập để bình luận