Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 249 - Chưởng chỉ như thiên, tiêu diệt vạn vật



Chương 249 - Chưởng chỉ như thiên, tiêu diệt vạn vật




Hạ quốc, thành phố Giang Nam.
Từng tường thành đột ngột dâng lên, số lượng lớn vũ khí khoa học kỹ thuật giá trị cao được đặt trên tường thành, số lượng lớn Huyết Thú đang vọt tới thành phố Giang Nam, trên bầu trời còn có huyết hồn đang nở nụ cười khủng bố.
- Khai hoả!
Âm thanh lửa đạn, tiếng kêu rên, nhiều tiếng không dứt.
- Nghiệt súc to gan, hôm nay bần tăng hao hết tuổi thọ, cũng muốn đám nghiệt súc này chết không yên lành… Chưởng Tâm Lôi!
Một người trung niên cả người tắm máu, xung quanh lóe lên lôi quang, một đạo lôi đình khủng bố đánh ra từ trong tay hắn, tức thì biến mười mấy con dị thú thành tro, mà tên này cũng bởi vì huyết khí trong cơ thể tổn hao quá lớn, tự mình nhanh chóng già lão.
- A di đà phật...
Một lão tăng, trách trời thương dân, đau khổ tụng kinh, hắn không ngừng nghiền động Phật Châu trong tay, phật quang quanh thân bỗng nhiên tăng vọt, nhưng cơ thể cũng đang không ngừng khô quắt đi, lại nhìn huyết hồn trên bầu trời, đáy mắt bất chợt xuất hiện sát cơ rét lạnh.
- Nghiệp chướng, nếm thử Sư Tử Hống Phật Môn này của lão nạp...
Gào!
Lão tăng đau khổ hét lớn, phật quang đáng sợ từ trong miệng hắn dâng lên, trong nháy mắt đã biến một huyết hồn thành khói đen.
Ầm!
Lão tăng dùng hết huyết khí, cuối cùng trở thành một bộ thây khô, không còn có chút khí tức nào.
- Đại sư! Đại sư!
Trên tường thành, không biết bao nhiêu binh sĩ Hạ quốc bi thương rống to, nhưng dị thú dưới thành lại mênh mông cuộn trào mãnh liệt, mặc dù hai vị cao nhân phật giáo hi sinh chính mình, nhưng cũng không thể ngăn cản những huyết hồn dị thú này tiến công.
- Hoàng bàn tử, ngươi đừng có chết cho tiểu gia...
Dưới tường thành, Cố Bắc Thần mang theo trường đao trong tay mà chém giết đẫm máu, mỗi một đao hắn chém ra, đều có một con dị thú chết thảm ngay tại chỗ, thiếu niên này cả người tắm máu, đang làm càn bướng bỉnh gầm hét với Hoàng bàn tử.
- Thằng nhóc con, lo cho chính ngươi đi, Hoàng gia gia ngươi còn không chết được...
Khuôn mặt Hoàng bàn tử thâm độc, trong tay là dao găm tuyệt độc, mỗi một lần vung ra, đều sẽ mang đi sinh mệnh một dị thú, chỉ là dù sao tu vi của Hoàng bàn tử cũng không so với Cố Bắc Thần được, cơ thể sớm đã đầy vết thương lớn, khóe miệng cũng không cầm được mà tràn ra máu tươi.
Gào!
Một con Huyết Thú thân sư tử đầu báo, bỗng nhiên đánh Hoàng bàn tử ngã nhào xuống đất, một cái miệng to như chậu máu cắn tới đầu Hoàng bàn tử, điều này cũng làm cho Hoàng bàn tử tuyệt vọng nhắm mắt, biết mình cuối cùng cũng phải chết thảm ở trong miệng dị thú.
Phốc phốc!
Chợt, một vệt đao cắt qua khoảng không, Huyết Thú trực tiếp biến thành hai đoạn, Cố Bắc Thần bay vọt đến, trực tiếp nâng Hoàng bàn tử từ trên đất dậy, lại cười nhạo nói:
- Tên mập chết tiệt, là lão già ngươi dạy ta một ít thủ đoạn vô sỉ, nhưng bây giờ huyết hồn dị thú công thành, những thủ đoạn đê tiện bẩn thỉu kia của ngươi cái gì cũng không có tác dụng, còn không phải cần tiểu gia tới cứu ngươi...
Tuy Cố Bắc Thần đang cười mắng hắn, nhưng đáy mắt lại cực kỳ nghiêm trọng, cuồng bạo vung huyết đao trong tay ra, không ngừng giết lùi dị thú, gắt gao bảo vệ Hoàng bàn tử ở sau lưng mình.
Nhìn Cố Bắc Thần liều mạng bảo vệ mình, Hoàng bàn tử hơi ngẩn ra, một tia cảm động trào hiện trên đáy mắt hắn, mà sau đó hắn lại cười như điên nói:
- Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi, bây giờ đã học được việc, dám cười nhạo Hoàng gia gia ngươi, chờ hôm nay giết lùi những này dị thú xong, xem ta trở về làm sao thu thập ngươi...
- Hừ, ngươi đừng chết là tốt rồi.
Cố Bắc Thần cười to lên.
Hai người kề vai chiến đấu, khó khăn lắm mới ngăn cản được dị thú tiến công, nhưng mấy con huyết hồn trên bầu trời đã nhìn thẳng hai người, lại vang tiếng cười nhạo, cuồng bạo nhào tới cắn bọn họ.
- Hoàng bàn tử, ngươi chạy mau đi, chờ tên khốn Diệp Hiên kia trở về, ngươi giúp ta nói cho hắn, tu vi Cố Bắc Thần ta là hắn ban tặng, nhưng hắn hại chết chị của ta, đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn...
Cố Bắc Thần hét lớn, bỗng nhiên nắm Hoàng bàn tử lên, ném qua tường thành, huyết đao trong tay đang nở rộ đao mang đáng sợ, huyết hồn trên bầu trời như điên mà giết tới.
- Bắc Thần!
Nhìn tình cảnh trước mặt, Hoàng bàn tử hét to hơn, cở thể đều run sợ, Cố Bắc Thần tuy đột phá Tiên Thiên, nhưng lại không có thuật pháp ở trong tay, làm sao có thể là đối thủ huyết hồn của những đáng sợ này?
- Giết!
Huyết đao hoành khoảng không, chém tận giết tuyệt, dưới những tiếng hét đầy tức giận của Cố Bắc Thần, hắn một đao xẹt qua thân thể mấy huyết hồn, nhưng lại không thể khiến chúng bị thương dù chỉ một chút.
- Huyết thực, huyết thực thật nồng đậm.
Mấy con huyết hồn khàn khàn phát ra tiếng, không nhìn đến đao mang của Cố Bắc Thần, bọn chúng cuồng bạo nhào tới cắn.
- Chị.... em tới tìm chị đây...
Trên khuôn Cố Bắc Thần bây giờ một nụ cười giải thoát, đôi mắt của hắn đang mơ hồ, giống như nhìn thấy Cố Hiểu Hiểu mỉm cười, đáy mắt cũng bất chợt mông lung.
Ùng ùng!
Chợt.
Phong vân biến ảo, lôi đình nổ vang.
Một mảnh lưu quang màu đỏ thông trời đạt đất từ phương phía chân trời xa xôi bắn nhanh đến, một thanh Huyết Kiếm đáng sợ đánh sập hư không, trong nháy mắt chém mấy con huyết hồn thành tro bụi.
- Tiên sinh!
Hoàng bàn tử đứng ở trên tường thành, khi hắn nhìn thấy bóng dáng xuất hiện trong hư không, đôi mắt lập tức dâng lên nước mắt kích động.
- Diệp.... Diệp Hiên?
Nhìn bóng dáng xuất hiện ở bên người, Cố Bắc Thần lộp bộp tự nói, cả người đều có chút dại ra.
- Tiểu tử thúi, dám gọi thẳng tên ta, chờ trở về bị phạt đi.
Diệp Hiên sâm lãnh lên tiếng, nắm cổ áo Cố Bắc Thần lên bay thẳng đến ném cho Hoàng bàn tử.



Bạn cần đăng nhập để bình luận