Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2433: Lý Thái Sơ!

Chương 2433: Lý Thái Sơ!
- Chủ nhân, người này lòng lang dạ thú, hắn dám có ý đồ không tốt với ngài, nên nhanh chóng giết.
Quân Vô Song giọng căm hận nói.
- Ta nghĩ hắn cũng đang chờ ta a?
Diệp Hiên nhìn ra phía xa chân trời, giọng hắn bình tĩnh không lay động.
...
Tràng đại yến này duy trì liên tục trọn vẹn bảy ngày bảy đêm, Diệp Hiên cũng cùng chư vị cố nhân nói chuyện trời đất, một lần hiếm thấy buông lỏng chính mình.
Bảy ngày sau!
Diệp Hiên nói với đám người rằng hắn còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, có lẽ trong một đoạn thời gian rất dài sẽ không cùng bọn hắn gặp nhau.
Đương nhiên, Diệp Hiên cũng không nói rằng mình muốn đi làm việc gì, suy cho cùng hắn nói ra chuyện cần phải làm với đám người, cũng chỉ khiến bọn hắn thêm lo lắng.
Sau cùng, trước khi Diệp Hiên rời đi, chỉ là bàn giao một vài chuyện với đám người, muốn bọn hắn an tâm tu luyện, phải chăng Táng Thiên cung có cần xây dựng lại, liền tự bọn hắn quyết định.
Ngày thứ chín!
Diệp Hiên mang theo Quân Vô Song biến mất trong tầm mắt mọi người, cũng không người nào biết Quân Vô Song cùng Diệp Hiên nói cái gì, hai người lại đi nơi nào.
Chỉ là tất cả mọi người biết rõ, chờ bọn hắn gặp lại Diệp Hiên lần nữa, không biết sẽ đi qua bao nhiêu năm tháng.
...
Bất Tử thiên điện!
Nam tử mặt quỷ ngồi xếp bằng trong hư không, lực lượng tịch diệt vờn quanh trên người hắn, chỉ là cả người hắn lộ ra dáng vẻ nặng nề, quanh mình cũng là tĩnh mịch đáng sợ.
- Rốt cuộc ngày này cũng đến.
Nam tử mặt quỷ khàn khàn thì thầm, hai mắt xuyên thấu qua mặt nạ đang ngóng nhìn về phương xa, tựa như nhìn thấy thứ khiến hắn ngày đêm không ngủ đang chạy tới đây.
- Thiên Chủ, chúng ta trốn đi.
Một lão giả run rẩy mở miệng, trong mắt có vẻ sợ hãi không thể hình dung, hắn đi theo nam tử mặt quỷ trọn vẹn hơn bảy trăm triệu năm, cũng là thân tín với nam tử mặt quỷ, hắn càng là biết rõ thân phận chân chính của nam tử mặt quỷ.
- Trốn?
Nam tử mặt quỷ thê lương cười khổ nói:
- Chúng ta có thể chạy trốn tới đâu đây, dùng tu vi hắn cho dù chúng ta có chạy trốn tới chân trời góc biển, cuối cùng cũng sẽ bị hắn tìm tới.
- Nếu như không trốn, ngài nhất định sẽ chết.
Lão giả kinh hãi nói.
- Khi ta biết rõ hắn còn sống, ta liền dự cảm được sẽ có một ngày này, như này cũng tốt, rốt cuộc không cần cả ngày nơm nớp lo sợ.
Nam tử mặt quỷ tự giễu nói.
- Lý Thái Sơ, ngươi cút ra đây cho ta!
Oanh!
Một tiếng oanh minh khủng bố đang truyền đến, chỉ thấy đại môn thiên cung trực tiếp sụp đổ, trong giây lát Quân Vô Song liền xuất hiện trong Bất Tử thiên cung, một đôi mắt càng là hận thù chăm chú nhìn nam tử mặt quỷ.
- Vô Song, tính tình ngươi còn nóng nảy như vậy.
Nam tử mặt quỷ bình tĩnh mở miệng.
- Lý Thái Sơ, trước kia ngươi không thể giết ta, hôm nay là tử kỳ của ngươi.
Quân Vô Song lạnh giọng hét to.
- Vô Song, ngươi và ta tương giao nhiều năm, nếu ta thật sự muốn giết ngươi, ngươi căn bản không trốn được, hôm nay đại kiếp của ta đã tới, cũng không muốn giải thích nhiều cùng ngươi.
Giọng nam tử mặt quỷ lạnh lùng nói.
Tại thời điểm hai người đối thoại, Diệp Hiên dạo bước tiến vào Bất Tử thiên cung, điều này cũng khiến cho toàn thân nam tử mặt quỷ run lên, lão giả bên cạnh càng là bị dọa đến nỗi bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
- Thái Sơ!
Diệp Hiên đứng chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn về phía nam tử mặt quỷ, điều này cũng khiến cho nam tử mặt quỷ khẽ run đứng dậy, chậm rãi lấy mặt nạ quỷ trên mặt xuống, bày biện ra một gương mặt khiến Diệp Hiên cảm thấy quen thuộc.
Lý Thái Sơ!
Thân phận thật sự của nam tử mặt quỷ liền là Lý Thái Sơ, cũng là người hầu theo bên cạnh Diệp Hiên.
- Thái Sơ bái kiến chủ nhân.
Lý Thái Sơ khom người tham bái Diệp Hiên, trên mặt viết đầy vẻ đắng chát, vẻ kiệt ngạo cùng tùy tiện đã rất khó nhìn thấy, lúc này chỉ có cảm giác tang thương vờn quanh trên người hắn.
- Kỳ thực ta một mực rất coi trọng ngươi cùng Vô Song, chỉ là ta không nghĩ tới, khi ta trở về, ngươi vậy mà lại muốn giết ta.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Coi trọng?
Lý Thái Sơ cười, chỉ là hắn cười rất thê lương, càng có oán giận không thể nói ra, thần sắc trên mặt dần dần hóa thành dữ tợn.
- Chủ nhân, Lý Thái Sơ ta tự hỏi nếu ta không phản bội ngươi, vậy ngươi sẽ đối với ta như thế nào? Ngươi chưa từng thật sự coi trọng ta, lại chưa từng coi trọng ta như Quân Vô Song?
Trong một khắc này, Lý Thái Sơ oán giận gào thét, giọng hắn chấn cả Bất Tử thiên cung run rẩy khủng bố.
- Lý Thái Sơ, ngươi sắp chết đến nơi còn không biết nhận sai?
Quân Vô Song giận dữ quát lớn.
Lý Thái Sơ quay đầu nhìn về Quân Vô Song nổi giận nói:
- Ta dựa vào cái gì phải nhận sai, cho tới bây giờ ta chưa hề làm sai điều gì, chỉ là ta đang sống cho chính mình.
- Ngươi... ?
Quân Vô Song trợn mắt nhìn.
Không cần Quân Vô Song quát mắng, Diệp Hiên phất tay ngăn lại, hắn bình tĩnh nhìn về Lý Thái Sơ nói:
- Xem ra trong lòng ngươi có rất nhiều oán khí, nếu ngươi cho ta một lời giải thích hài lòng, hôm nay ta có thể tha cho ngươi một mệnh.
- Ngươi muốn một lời giải thích, tốt, hôm nay ta liền cho ngươi một lời giải thích.
Lý Thái Sơ triệt để không thèm đếm xỉa, hôm nay đi đến tình trạng này, kết quả xấu nhất liền là chết một lần, cũng không có cái gì không thể nói.
- Năm đó ở Bách Tử chiến tràng, ngươi bằng tu vi vô thượng thu phục ta cùng Quân Vô Song, hai người chúng ta cam tâm tình nguyện nhận ngươi làm chủ nhân, đây không cần phải nói. Theo sau ta cùng Quân Vô Song vì ngươi chinh chiến nhiều năm, liền tính không có công lao thì cũng có khổ lao a?
Lý Thái Sơ bi phẫn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận