Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 293 - Độc kế (2)



Chương 293 - Độc kế (2)




- Không sai, cho dù Cung Bản Vũ Thiên đi cứu người nhà hắn, người này cũng chắc chắn phải chết, không tin chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ.
Rất nhiều tiếng nghị luận truyền vào trong tai Cung Bản Vũ Thiên, điều này cũng làm cho hắn run sợ, hai tay gắt gao nắm chặt, móng tay đều ghim vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra nhưng hắn cũng không biết.
- Hài tử, phụ hoàng hổ thẹn với các con, thế nhưng các con yên tâm, sớm muộn sẽ có một ngày ta sẽ tự tay chém giết tên tạp chủng Diệp Hiên này, báo thù cho các con!
Cung Bản Vũ Thiên sầu thảm cười một tiếng, gắt gao in đậm gương mặt Diệp Hiên vào trong đầu, sau đó xoay người đi mất, chỉ là nước mắt nơi khóe mi hắn lại không cầm được mà chảy ra.
...
Đông Doanh, Thiên Hoàng các.
Thời gian ba ngày nói dài cũng không dài bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng đối với triều thần cùng hoàng tử công chúa Đông Doanh mà nói lại dài dằng dặc giống như một thế kỷ.
Bọn họ lo lắng chờ đợi, bọn họ khát vọng Cung Bản Vũ Thiên xuất hiện, thế nhưng liên tục ba ngày trôi qua, Cung Bản Vũ Thiên cũng không có xuất hiện ở Thiên Hoàng các.
Mặt trăng lặn mặt trời lên.
Khi tia nắng đầu tiên vào ngày thứ tư chiếu rọi, Diệp Hiên từ từ mở hai mắt ra, khóe miệng câu lên một nụ cười thâm độc mà tàn khốc.
- Đã đến giờ.
Như tiếng chuông tang gõ mạnh vong hồn, lại tựa như tiếng hồn ai ca chôn cất ai đó đang truyền đến, khi giọng Diệp Hiên vang lên trong Thiên Hoàng các, lập tức khiến cho hoàng tử cùng công chúa Đông Doanh tái hết cả mặt.
- Chờ... Chờ chút... phụ hoàng ta nhất định sẽ tới.
Hoàng tử Đông Doanh run giọng khẩn cầu Diệp Hiên.
- Diệp... Diệp Thần Vương... Cầu xin ngài lại cho chúng ta một cơ hội... phụ hoàng chúng ta nhất định sẽ không mặc kệ chúng ta.
Công chúa Đông Doanh khóc ra tiếng.
- Đúng vậy Diệp Thần Vương, Thiên Hoàng nhất định đang trên đường chạy tới.
Quần thần sợ run khẩn cầu.
- Tiên sinh, giết bọn họ.
Hoàng bàn tử dữ tợn hung ác, lên tiếng khuyên Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên chỉ mỉm cười, sau đó lại chậm rãi lắc đầu, nói:
- Con người của ta rất nhân từ, nếu các ngươi đã cầu xin ta, ta đây cũng sẽ cho Cung Bản Vũ Thiên một ít thời gian.
Diệp Hiên lần nữa nhắm mắt lại, chỉ là khóe miệng lại lộ ra nụ cười thâm thúy, làm cho Hoàng bàn tử sợ hãi đến tái nhợt cả mặt, đáy lòng dâng lên điều gì đó cực kỳ kinh hoảng.
Hoàng bàn tử tự nhận, hắn ở cùng Diệp Hiên thời gian rất dài, mặc dù không thể nhìn thấu vị chủ nhân này của hắn, nhưng Hoàng bàn tử biết, mỗi khi Diệp Hiên hiện ra nụ cười này, chứng minh sắp xảy ra chuyện cực kỳ khủng bố.
Điều này làm cho ánh mắt Hoàng bàn tử nhìn về phía đám người hoàng tử Đông Doanh tràn đầy sự thương hại.
Chiều tà rũ xuống, màn đêm kéo về.
Lại một ngày trôi qua, Cung Bản Vũ Thiên vẫn không có xuất hiện, mà mặt đám người hoàng tử Đông Doanh cũng không còn một chút máu, đôi môi run rẩy, đôi mắt vẫn mong mỏi trông chờ nhìn ra ngoài Thiên Hoàng các, hy vọng tại thời khắc cuối cùng, phụ hoàng có thể tới cứu bọn họ.
Đáng tiếc, chờ đợi bọn họ chính là tuyệt vọng vô tận, bởi vì ngoài Thiên Hoàng các đừng nói một bóng người, mà ngay cả một con muỗi cũng không có xuất hiện.
- Vì sao... Vì sao?
Hoàng tử Đông Doanh đau đớn hét to.
- Phụ hoàng... Phụ hoàng... Ngài... Ngài thật sự muốn từ bỏ chúng ta sao?
Công chúa Đông Doanh cắn chặt hàm răng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đã khóc không thành tiếng.
- Thiên Hoàng bệ hạ, ngài ở đâu?
Quần thần không ngừng khóc lóc thảm thiết, bởi vì bọn họ thật không muốn chết.
Diệp Hiên lần nữa mở mắt ra, bình tĩnh nhìn đám người hoàng tử Đông Doanh, nụ cười vẫn trên khóe miệng, hắn nói:
- Ta cho các ngươi thêm bảy ngày nữa, đây cũng là nhân từ sau cùng của ta.
Đột nhiên xuất hiện một niềm vui lớn làm cho quần thần cùng hoàng tử công chúa ngẩn ra, mà sau đó lại mừng như điên, vội lên tiếng cảm tạ Diệp Hiên, thù hận trong mắt đều giảm đi không ít.
Một ngày... Hai ngày... Ba ngày... Ngày thứ bảy!
Thời gian như nước trôi, chậm rãi chảy xuôi, liên tục bảy ngày trôi qua, sắc mặt đám người hoàng tử Đông Doanh cũng đã khô bại, đôi mắt đỏ bừng mà tuyệt vọng.
Đông —— đông —— đùng.
Tiếng bước chân nặng nề truyền đến, lúc không biết gì, Diệp Hiên lặng yên xuất hiện ở trước mặt hoàng tử công chúa Đông Doanh, hắn nhìn hai người lại mang theo một sự thương hại.
- Nhìn thấy không? Phụ hoàng các ngươi sẽ không tới cứu các ngươi, các ngươi đã bị hắn vứt bỏ, hắn vì tư lợi, hắn rất sợ chết, mặc dù ta đã cho các ngươi và người cả nhà của mình cơ hội được sống, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm tới cứu các ngươi.
Lời nói như ác ma, lại tựa như ma quỷ cười nhạo, âm thanh của Diệp Hiên tràn đầy mê hoặc lòng người ý, cũng để cho hoàng tử cùng công chúa Đông Doanh nắm chặt hai tay, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Chợt!
Ánh mắt Diệp Hiên tràn đầy tàn nhẫn thâm độc, hai cánh tay hắn bóp lấy cổ hoàng tử và công chúa Đông Doanh nhấc lên trên không.
—— ——!
Mặt Diệp Hiên đầy vẻ dữ tợn tàn khốc, mười ngón tay của hắn đang dần bóp chặt, để cho hai người đau đớn giãy dụa, mặt hai người dần tím tái đi, tràn đầy tuyệt vọng oán hận, lộ vẻ thê lương mà dọa người.
- Hận sao? Oán sao? Không cam lòng sao?
Diệp Hiên thâm độc lên tiếng, nụ cười trên mặt càng nồng nặc.
- Kỳ thực các ngươi không cần chết, chỉ cần Cung Bản Vũ Thiên nguyện ý tới cứu các ngươi, các ngươi hoàn toàn có thể một nhà đoàn tụ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận