Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 525 - Việc vui của Thiên Đình.



Chương 525 - Việc vui của Thiên Đình.




Một ngày này, Triệu Cấu truyền hạ thánh chỉ, trực tiếp tuyên bố cung điện Diệp Hiên ở trở thành cấm địa, dù cho hoàng thân quốc thích hay là con cháu đời sau của hắn, phàm là người dám bước vào trong cấm địa, kết quả chỉ có một con đường chết.
Sau khi đạo thánh chỉ này được truyền ra, một ít triều thần cùng thành viên hoàng thất nghị luận ầm ỉ, không biết vì sao Triệu Cấu lại vẽ ra một khối cấm địa như thế, chỉ là bệ hạ có chỉ, người ngoài tự nhiên cũng không dám hỏi nhiều.
Cho đến khi một vị tông thân của hoàng thất, tự nhận tâm đầu ý hợp với Triệu Cấu, càng có công lao tòng long, trong một lần say rượu đã bước vào cấm địa của Diệp Hiên, chuyện kế tiếp làm cho quần thần vô cùng sợ hãi.
Vị hoàng thất tông thân này bị Triệu Cấu ra lệnh ngũ mã phanh thây, dòng họ càng liên luỵ đến cửu tộc, kết quả cực kỳ thê thảm.
Cũng vì xảy ra chuyện này, quần thần cùng thành viên hoàng thất Tiểu Thánh quốc biết, cấm địa sâu trong hoàng cung này là tuyệt đối không thể vào, nếu không thì kết quả chỉ có một con đường chết.
Thương hải tang điền, tuế nguyệt biến thiên.
Ba trăm năm lập tức trôi qua, thiết huyết Đế Vương Triệu Cấu năm xưa đã vùi sâu vào trong đất vàng, mà người kế thừa đế vị của hắn chính là đứa con thứ bảy, Triệu Lâm.
Tự cổ hoàng thất vô tình nhất, sau khi Triệu Cấu chết già, con nối dòng trong lúc đó vì tranh đoạt đế vị, lần nữa khai mở một trận đại chiến đoạt vị, mà Triệu Lâm này cũng được coi như là một kiêu hùng, ở giữa tràng tranh đoạt đế vị, hắn vẫn luôn đứng một bên quan sát, nhưng ở thời khắc quan trọng nhất, hắn mới lộ ra răng nanh, một lần hành động đã tàn hại những hoàng tử khác, thuận lợi trở thành tân quân Tiểu Thánh quốc.
Ngự Hoa Viên.
Triệu Lâm vừa mới đăng cơ xưng đế, đang được hoàng hậu cùng rất nhiều triều thần làm bạn, cùng nhau thưởng thưởng hoa xuân, ngắm nhìn cá chép trong ao, tự có một phen thong thả tự đắc.
- Bệ hạ, phía trước không thể tiếp tục tiến lên.
Bỗng nhiên, sau khi Triệu Lâm đi tới phần cuối Ngự Hoa Viên, một triều thần già hợp thời thì lên tiếng nhắc nhở.
- Ừm?
Triệu Lâm vừa mới đăng cơ xưng đế, đang khí phách phong phát lại bị lời nói của tên triều thần này làm cho có chút bất mãn, hắn là quân vương một nước, ở Tiểu Thánh quốc này còn có chỗ nào không thể đi?
- Cấm địa?
Triệu Lâm nhíu mày, nhìn xa phần cuối Ngự Hoa Viên, lại nhìn thấy ở trong mây mù bao phủ, một tòa cung điện như ẩn như hiện, mang đến một loại cảm giác cực kỳ thần bí.
- Bệ hạ, Tiên Hoàng từng hạ thánh chỉ, dù cho người nào cũng đều không thể tự tiện đi vào cấm địa.
Một gã triều thần khác nịnh nọt cười nói.
- Hừ, trẫm muốn nhìn một chút, cấm địa này đến tột cùng là có cái gì, lại làm cho Tiên Hoàng coi trọng như vậy.
Đối với vị phụ hoàng này của mình, Triệu Lâm cũng không có cảm tình gì, hắn còn nhớ kỹ, khi hắn còn nhỏ cũng bởi vì ham chơi chạy đến bên viền cấm địa, lại làm cho Triệu Cấu suýt chút nữa giết chết mình, nếu không phải mẫu hậu cầu tình, hắn từ lúc còn nhỏ có lẽ đã chết ở trong tay Triệu Cấu.
Hơn nữa Triệu Lâm vĩnh viễn cũng không quên được đôi mắt phụ hoàng Triệu Cấu nhìn về phía mình, trong ánh mắt đáng sợ kia bao hàm sát cơ, coi như bây giờ nghĩ lại đều khiến cho hắn không rét mà run.
Cũng bởi vì chuyện này, lúc hắn vẫn còn bé đã bị Triệu Cấu đánh vào Lãnh Cung, tuy hắn nhặt về được một cái mạng, nhưng ở trong quỹ tích cuộc đời hắn, lại sâu thẳm ghi tạc chuyện này ở trong lòng.
Hiện tại, Triệu Cấu đã chết, hắn cũng trở thành quân vương Tiểu Thánh quốc, tự nhiên có ý tìm hiểu ngọn ngành về cấm địa, hôm nay hắn nhìn như du ngoạn ở Ngự Hoa Viên, nhưng mục đích thực sự chính là muốn bước vào trong cấm địa, nhìn trong đó đến cùng là có vật gì.
Triệu Lâm không nói lời nào, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, sải bước đi nhanh tới cấm địa, điều này làm cho quần thần hơi biến sắc, nhưng vẫn bước nhanh đuổi theo Triệu Lâm.
Rất nhanh.
Đám người Triệu Lâm đi tới bên viền cấm địa, nhưng một màn trước mắt lại làm cho khí tức mọi người cứng lại, còn có một loại sợ hãi không tiếng động lan tràn ở trong lòng của mỗi người.
Một khối thạch bi màu đỏ cắm rễ ở bên viền cấm địa, phía trên bia đá khắc ghi tám chữ to.
Cấm địa Triệu thị, người tự tiện vào, chết.
Thạch bi huyết hồng, nhìn rất tiên diễm, nhưng lại tràn đầy huyết khí sát phạt, đập vào mặt đám người Triệu Lâm.
- Chuyện này... Đây là bút tích của Tiên Hoàng.
Có đại thần kinh hô thành tiếng, đôi mắt nhìn về phía bia đá hơi ngưng trệ, hiển nhiên khi Triệu Cấu tại thế là một vị quân vương thiết huyết, mặc dù đã cách thế nhưng vẫn làm cho người ta phải kinh sợ.
Sắc mặt Triệu Lâm cũng bất chợt tái nhợt đi, nhưng vẫn đi nhanh vào cấm địa, quần thần cùng hoàng hậu dồn dập lên tiếng khuyên nhủ, hy vọng Triệu Lâm đừng làm ra việc lỗ mãng.
Bỗng nhiên.
Khi Triệu Lâm vừa bước một chân vào bên viền cấm địa, sắc mặt hắn bỗng nhiên khẽ biến, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Triệu Cấu, ký ức không muốn hồi tưởng lại năm xưa cũng theo đó mà kéo đến.
Đó là một ngày mùa hè, ở trong ngự hoa viên này, Triệu Cấu đang dạy chúng hoàng tử tu luyện võ kỹ, khi một tên thái giám vội vàng chạy tới, nói cho phụ hoàng đại hoàng tử tự ý bước vào cấm địa, sắc mặt phụ hoàng trong khoảnh khắc băng hàn xuống.
Triệu Lâm vĩnh viễn cũng quên không được một ngày kia, hắn tận mắt nhìn Triệu Cấu bước vào cấm địa, kéo vị huynh trưởng kia của mình ra, lại bóp chết vị huynh trưởng này ở trước mặt các hoàng tử.
Lạnh lùng nghiêm nghị vô tình, tự tay giết chết con ruột của mình, loại chuyện vô cùng đáng sợ này làm cho Triệu Lâm sợ đến vỡ mật, cũng trở thành cái bóng ma lớn nhất của hắn từ lúc nhỏ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận