Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 209 - Dằn vặt tàn khốc (1)



Chương 209 - Dằn vặt tàn khốc (1)




- Ừm?
Nhân gian, Diệp Hiên cũng ngẩn mặt ra, đôi mắt dần dần híp lại, đáy mắt xẹt qua một luồng âm u, trầm ngưng nói:
- Không thể nào, phàm nhân sau khi chết linh hồn đều sẽ bước vào Diêm La địa ngục, đây cũng là Pháp Tắc thiên địa, làm sao có thể không tồn tại người này được?
Xuyên qua cánh cổng Diêm La Địa Ngục, Âm Nha rõ ràng có thể cảm giác được Diệp Hiên bất mãn, điều này cũng làm cho hắn vạn phần khẩn trương, nói:
- Diêm Quân minh giám, Sinh Tử Bạc ghi chép tất cả linh hồn trong Phong Đô Thành, nhưng người ngài muốn tìm thật sự không có ở trong Sinh Tử Bạc.
Sắc mặt Diệp lại càng cực kỳ âm trầm, đôi mắt càng không ngừng lóe lên, hắn tin tưởng Âm Nha không dám lừa gạt hắn, dù sao ấn ký huyết hồn của mình cũng ở trong cơ thể hắn, nếu đối phương có ý muốn phản bội, hắn tất nhiên có thể cảm giác được.
Nhưng Cố Hiểu Hiểu rõ ràng đã chết, vì sao linh hồn không bước vào Diêm La địa ngục?
- Diêm Quân minh giám, mặc dù sau khi chết linh hồn phàm nhân sẽ bị lôi kéo vào Diêm La địa ngục, nhưng nếu có người ngang ngược can thiệp, linh hồn sau khi chết sẽ bị giam cầm, chỉ sợ...
Âm Nha muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Ý của ngươi là nói, có người giam cầm linh hồn Cố Hiểu Hiểu, cho nên cô ấy mới không có bước vào Diêm La địa ngục, càng sẽ không hiện lên trên Sinh Tử Bạc?
Giọng của Diệp Hiên trở nên rét lạnh, đáy lòng mơ hồ có một phen suy đoán.
- Thuộc hạ không dám khẳng định, nhưng lại vô cùng có khả năng.
Âm Nha cung kính lên tiếng.
- Ngươi có thể lui!
Diệp Hiên lạnh lùng lên tiếng, cánh cổng Diêm La địa ngục đang chậm rãi đóng lại.
Trên đỉnh núi, Diệp Hiên nhìn xa ra Đoạn Tràng sơn, đôi mắt thâm thúy trở nên đáng sợ.
- Nguyên Linh, là ngươi sao?
Diệp Hiên nỉ non tự nói.
Diệp Hiên tự hỏi, có thể thủ đoạn có như vậy, lại chú ý hắn như thế, người nhất duy chỉ có Nguyên Linh mà thôi.
Diệp Hiên cũng biết, Nguyên Linh vẫn luôn có mưu đồ rất lớn đối với hắn, giữa hai người sớm muộn cũng sẽ phải xảy ra một hồi đại chiến kinh thiên, chỉ là bây giờ còn nể mặt nhau.
Có lẽ sẽ có người sẽ hỏi, vì sao Diệp Hiên không được trực tiếp tìm đến Nguyên Linh.
Nhưng sự thực là, Diệp Hiên không có nắm chắc, đúng, chính là không có nắm chặt.
Vì sao Diệp Hiên muốn thành tiên ở trong phàm trần?
Cũng là bởi vì chỉ có sau khi thành tiên, hắn mới có thể vận dụng một ít bí pháp cấm kỵ trong Bất Tử Tiên Kinh, đến lúc đó cũng là thời điểm hắn vạch mặt cùng với Nguyên Linh, hắn cũng có lòng tin trấn áp Nguyên Linh xuống, nhìn xem đến cùng đối phương có dạng âm mưu gì.
Diệp Hiên cũng hiểu rất rõ, Nguyên Linh vẫn luôn rất kiêng kỵ đối với hắn, mà phần kiêng kỵ này là tới từ Tru Thiên kích, không phải vạn bất đắc dĩ Nguyên Linh cũng tuyệt đối không muốn vạch mặt cùng hắn, đây cũng là một trong những nguyên nhân hai người bình an vô sự những.
- Nếu như linh hồn cô gái này thật sự là nhà ngươi cầm, vậy thì ngươi lại muốn làm cái gì đây? Lẽ nào ngươi đã không nhịn được, rốt cuộc cũng phải bắt đầu ra tay sao?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, một nụ cười nhạt tàn khốc theo câu ra trên khóe miệng hắn, hắn nhìn ra phương hướng Đoạn Tràng sơn, một tia lạnh lùng nghiêm nghị lặng yên xẹt qua!
...
Một ngôi mộ thô sơ…
Diệp Hiên đứng chắp tay, thiếu niên Cố Bắc Thần không ngừng lễ bái với nấm mồ, trên khuôn mặt treo đầy lệ ngân, một tâm tình bi thương nồng đậm lan tràn ở trong lòng thiếu niên.
- Nếu như đã khóc đủ, vậy thì đứng dậy đi cùng ta.
Diệp Hiên đi trước, cũng để cho thiếu niên liếc mắt nhìn nấm mộ của chị mình thật sâu, sau đó đứng lên dứt khoát đuổi theo Diệp Hiên.
Ào ào ào!
Một cái thác nước cao một nghìn trượng, một tảng đá cực lớn, dòng nước to lớn rơi xuống, không ngừng đổ xuống ở trên tảng đá, cái tiếng nước ù ù kia chấn động mạnh khiến cho màng tai đều ông hưởng đến đầu váng mắt hoa.
- Tôi muốn luyện võ báo thù cho chị tôi, anh truyền công pháp cho tôi là tốt rồi, vì sao lại dẫn tôi tới nơi đây?
Nhìn thác nước nghìn trượng trước mặt, Cố Bắc Thần nghi ngờ nói.
Ba!
Chợt, một cái bạt tai vang dội truyền đến, chỉ thấy khuôn mặt Cố Bắc Thần nổi lên dấu ấn một bàn tay, cũng để cho thiếu niên bưng lấy gò má, kinh ngạc nhìn Diệp Hiên, không thể tin được chính mình lại bị hung hăng đánh một bạt tai.
- Anh đánh tôi? Anh lại dám đánh tôi? Anh hại chết chị tôi, bây giờ lại còn dám đánh tôi?
Cố Bắc Thần tuy từng trải qua việc chia lìa với người thân, đã trưởng thành không ít, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, nội tâm càng đã sớm có bất mãn đối với việc Diệp Hiên không có cứu chị mình, lúc này, cái bạt tai này đã triệt để làm cho hắn phát tiết cái tâm tình bất mãn trong lòng mình ra.
- Đầu tiên, ta rất không thích thái độ này của cậu, thứ hai, ta cũng không nợ chị em hai người các cậu, thứ ba, ta có thể dành cho cậu cơ hội trở thành cường giả, cậu nên cảm tạ ta, mà không phải dùng cái ánh mắt thù hận này nhìn ta.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng.
- Cái tên khốn kiếp này, nếu như không phải anh đến, có thể chị của tôi sẽ không chết.
Cố Bắc Thần càng hét to hơn.
Ba!
Lại một cái bạt tai vang lên, trực tiếp tát lăn thiếu niên trên mặt đất, vết máu đỏ thẫm chậm rãi theo khóe miệng chảy ra.
Diệp Hiên đánh ra một chưởng, trực tiếp bóp ở cổ thiếu niên, nhấc lên giữa không trung.
- Tiểu tử, cậu có thể hận ta, thế nhưng ta phải nói cho cậu biết, tiếp theo đây ta sẽ dùng phương thức tàn khốc nhất huấn luyện cậu, chỉ sau khi ngươi sống sót, mới có tư cách hận ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận