Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 540 - Bóng người cô đơn trong Nguyệt Cung. (2)



Chương 540 - Bóng người cô đơn trong Nguyệt Cung. (2)




Phải biết rằng trận chiến giữa hắn cùng với Diệp Hiên, tuy hắn rơi vào hạ phong, nhưng đó là dưới tình huống hắn không có lấy ra lá bài tẩy, đường đường là Đại La Kim Tiên, luôn luôn một ít con bài chưa lật dành cho những người đặc biệt, đây cũng là thủ đoạn bảo toàn tính mạng của mỗi một vị tiên nhân.
Nếu thật đánh một trận sinh tử, đến cùng ai chết vào tay ai còn chưa biết được.
- Huynh đệ, nghe ta khuyên một câu, không quản ngươi đã từng là ai, thịnh hội Thiên Đình lần này, ngươi tuyệt đối không thể hành sự lỗ mãng, bằng tư chất của ngươi bước vào Đại La Kim Tiên chính là chuyện sớm hay muộn, nếu như gặp phải đại kiếp, vậy ngươi há lại không được....
Không đợi Tử Vi Đế Quân nói xong, Diệp Hiên khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Thiên địa nhân tam giới này có rất nhiều người muốn ta chết, nhưng ta vẫn còn sống khỏe, việc nhất định phải đi đối mặt, tránh né cũng không phải tính tình của ta, huynh trưởng không cần khuyên nữa.
- Hiền đệ, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Tử Vi Đế Quân thở dài một hơi.
Một hồi nói chuyện qua loa kết thúc, Tử Vi Đế Quân cũng rời khỏi, chỉ chừa lại Diệp Hiên một mình ngồi trong Tinh Thần điện nhắm mắt dưỡng thần, khí tức hắn quanh người không có một gợn sóng, cũng không có bị lời Tử Vi Đế Quân nói làm cho xúc động.
Kỳ thực, Diệp Hiên làm sao không muốn an tâm tu luyện, từng bước đăng lâm cửu thiên, quan sát vạn vật chúng sinh?
Chỉ là con đường hắn đi tới này là phải đi qua gió tanh mưa máu, mỗi một phần tu vi của hắn đều là trưởng thành trong nghịch cảnh, hơn nữa Diệp Hiên cũng thủy chung thờ phụng, phàm là kẻ địch của hắn, tất cả đều phải bị hắn nghiền chết ở dưới chân, đây cũng luôn luôn là chuẩn tắc hành sự của hắn.

Cung điện không đỉnh, tinh thần đầy trời, Thái Âm tinh dâng lên luồng ánh trăng đầu tiên chiếu xuống trên mặt Diệp Hiên, cũng để cho hắn từ từ mở hai mắt ra.
Nguyên thần hư không.
Ông!
Không ở vật chất giới, không ở trong hư vô, Diệp Hiên đứng dậy từ trong hư không, bước ra một bước lặng yên biến mất ở trong Tinh Thần điện, phương hướng chính là Quảng Hàn Cung trong Thái Âm tinh.
...
Thái Âm tinh, Quảng Hàn cung.
Quế Thụ thông thiên chập chờn dưới ánh trăng... Mùi hoa quế thấm vào ruột gan, một bóng dáng thon dài yểu điệu đứng một mình dưới gốc Quế Thụ, trong tay nàng ôm ấp Thỏ Ngọc si ngốc nhìn về phương xa, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Ánh trăng như nước, mùi hoa xông vào mũi, lại không mang đi được ưu sầu trong mắt Quảng Hàn tiên tử, nàng thật sự rất đẹp, đây là một nét đẹp không thuộc về phàm trần, làm cho người nhìn thấy linh hồn cũng bắt đầu rung động.
- Vân mẫu bình phong chúc ảnh thâm, trường hà tiệm lạc hiểu tinh trầm, Thường Nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm! (*).
(* Lung linh ánh đuốc rọi bình phong
Lặn bóng sao mai nhạt vẻ Ngân
Trộm thuốc Hằng Nga giờ đã hối
Đêm đêm trời biển gợi bao tình.)
Quảng Hàn tiên tử lẩm bẩm với ánh trăng, trong mắt có vẻ tự giễu, còn có một chút cô tịch, khí tức trong trẻo lạnh lùng cô khiết càng thêm nồng nặc.
- Nếu như năm đó không có ăn Cửu Chuyển Kim Đan, để cho ta chết già ở trong phàm trần, thế gian này sẽ lại không những phiền não như thế?
Quảng Hàn tiên tử đau khổ cười một tiếng.
- Chủ nhân, ngài thật sự cam tâm gả cho Ngọc Đế sao?
Thỏ Ngọc hóa thành hình người, đôi mắt rưng rưng ở nhìn Quảng Hàn tiên tử.
- Gả thì như nào? Không gả thì lại như thế nào?
Quảng Hàn tiên tử tự giễu cười nói.
- Chủ nhân, ngài biết, Diệp Hiên hắn căn bản không có tư cách để cho ngài vì hắn mà trả giá, hắn căn bản là một tên khốn vô tình vô nghĩa.
Thỏ Ngọc mím chặt đôi môi nói.
- Chủ nhân, trước đây ngài đem cung tiễn cho hắn mượn, cũng đã trả ân tình cho hắn, chẳng lẽ ngài thật sự yêu hắn rồi sao, tại sao lại vì hắn mà phải gả cho Ngọc Đế, chuyện này....
Thỏ Ngọc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đôi mắt nhìn về phía Quảng Hàn tiên tử cực kỳ phức tạp.
Kỳ thực, Thỏ Ngọc cũng có tư tâm của mình, bởi vì nàng hiểu được Diệp Hiên, cũng biết Diệp Hiên là hạng người gì, ba trăm năm trước Diệp Hiên đã chết, chuyện này cũng thành tâm bệnh của nàng.
Nhưng nàng không ngờ, Quảng Hàn tiên tử lại vì Diệp Hiên mà làm một giao dịch với Ngọc Đế, mà thứ dùng để giao dịch lại chính là bản thân Quảng Hàn tiên tử, Thỏ Ngọc có làm thế nào cũng đều không tiếp thu được.
Bởi vì ở trong lòng Thỏ Ngọc, thiên địa nhân tam giới này chỉ có một người mới có thể xứng trên Quảng Hàn tiên tử, người đó là đại thần Vu Tộc, hắn tên Đại Nghệ.
Tuy sau khi đại chiến Vu Yêu qua đi, Đại Nghệ biến mất ở trong trời đất, không biết sống hay chết, nhưng Thỏ Ngọc thủy chung tin tưởng Đại Nghệ còn ở nhân gian, mà nàng và Đại Nghệ còn có quan hệ cực lớn.
Năm xưa, Thỏ Ngọc vốn là một con thỏ tinh trong hồng hoang, khi còn ngây thơ bị Lang Yêu tập sát, may mắn được Đại Nghệ ra tay cứu giúp, càng là truyền cho nàng công pháp để hóa hình người, được tặng cho Quảng Hàn tiên tử, một mạch làm bạn ở bên cạnh Quảng Hàn tiên tử.
Đại Nghệ có ân đối với nàng, càng là nam tử đầu đội trời chân đạp đất trong lòng Thỏ Ngọc, nàng cũng vẫn cho rằng trên thế gian này chỉ có Đại Nghệ mới có thể xứng với Quảng Hàn tiên tử.
Nhưng khi Diệp Hiên xuất hiện, làm cho Thỏ Ngọc hiểu rõ một việc, chính là vị chủ nhân này của mình lại động tình đối với cái tên khốn kiếp này, chuyện này làm cho nàng không cách nào tưởng tượng nổi.
- Có thể hắn chính là tình kiếp của ta!
Quảng Hàn tiên tử đau khổ lên tiếng, đến lúc này, mặc dù nàng không muốn thừa nhận cảm tình đối với Diệp Hiên, ngay cả chính nàng đều có chút không thể tin được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận