Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1812: Bạo khởi giết người (2)

Chương 1812: Bạo khởi giết người (2)
- Đạp rách giày sắt không tìm được, đến khi gặp mặt lại chẳng tốn công, chúng ta còn chưa tìm ngươi, ngươi ngược lại đưa tới cửa, trước tiên trấn áp ngươi, giao cho Thiên Chủ lão nhân gia xử lý.
Đô Thiên Thần Quan cười dữ tợn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ cực kỳ hưng phấn, chỉ cần mình bắt Diệp Hiên, chính là công lớn, tất có thể được Vạn Linh thiên chủ khen ngợi, như thế nào không để cho hắn phấn chấn?
- Tiểu tử, lại đây cho ta.
Đô Thiên thần quan nghĩ đến chỗ hưng phấn, năm ngón tay ầm ầm dò tới Diệp Hiên, bộc phát toàn bộ tu vi Âm Cực cảnh, giống như đã nhìn thấy cảnh Diệp Hiên sẽ bị mình trấn áp.
- Ngươi thật đúng là dốt nát.
Diệp Hiên nhíu mày, hắn nghĩ không rõ một chuyện, vì sao Vạn Linh Thiên Điện lại có nhiều người vô tri như vậy, nhất định phải tự tìm đường chết?
Phanh.
Một quyền, vẻn vẹn chỉ một quyền.
Diệp Hiên đánh ra một quyền, Táng Thiên quyền mang chiếu sáng toàn bộ thiên địa, càng xuyên qua lồng ngực Đô Thiên Thần Quan, máu tươi thê lương rơi xuống mặt đất, càng kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê lương của đối phương.
- Ngươi thật đúng là một phế vật vô tri.
Diệp Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi đi qua bên cạnh Đô Thiên Thần Quan, chuyện cực kỳ khủng bố theo đó xảy ra, chỉ thấy lồng ngực Đô Thiên Thần Quan bị phá vỡ một cái lỗ lớn, thân hình của hắn hiện tại đang dần dần tan chảy, cho đến khi hóa thành một bộ xương trắng máu chảy đầm đìa, lộp bộp rải rác trên mặt đất.
Yên tĩnh! Im lặng! Im lặng như chết.
Khi một màn này hiện ra, sắc mặt mấy trăm tu sĩ vây khốn Diệp Hiên trắng bệch, đều không tự giác lùi lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên tràn ngập vẻ sợ hãi.
Không ai thấy rõ Đô Thiên Thần Quan chết như thế nào, bọn họ chỉ nhìn thấy một vầng sáng lóe lên, Đô Thiên Thần Quan đã bại, càng quỷ dị hóa thành một cỗ xương trắng.
Thờ ơ lạnh nhạt, không nhiễm khói bụi, Diệp Hiên đi dạo về phía trước, Cơ Bích Dao đờ đẫn đi theo phía sau, hành động điên cuồng giết chóc của Diệp Hiên giống như đã làm cho nàng chết lặng.
Mà mấy trăm tu sĩ vây quanh hai người theo bước chân Diệp Hiên không ngừng lui về phía trước, nhưng cũng vào lúc này, một đạo linh quang xẹt qua không trung, ngăn cản đường đi của Diệp Hiên.
- Tiểu Cửu.
Người tới một thân tử y, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên cực kỳ phức tạp, nàng hé miệng, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện, trong giọng nói của nàng ẩn chứa một tia rung động.
Tử Linh!
Thị nữ bên cạnh Vạn Linh thiên chủ, cũng là một nữ nhân ngốc từng bị Diệp Hiên lợi dụng.
Tử Linh xuất hiện làm cho Diệp Hiên cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ là ngoài ý muốn, Diệp Hiên dừng bước, thản nhiên nhìn về phía Tử Linh nói:
- Ta chưa bao giờ là Tiểu Cửu gì, lúc trước cũng chẳng qua là che dấu thân phận thôi.
- Vì... Tại sao ngươi muốn lợi dụng ta?
Sắc mặt Tử Linh phức tạp, hai tay hơi nắm chặt.
- Chưa nói đến lợi dụng hay không lợi dụng, nếu ngươi cho rằng là lợi dụng, đó chính là lợi dụng.
Diệp Hiên cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Tử Linh, nàng này lúc trước không ít lần giúp hắn, nhưng hai người không làm được bằng hữu, Diệp Hiên hiểu được đạo lý này.
- Ngươi vì cái gì gạt ta?
Chợt, Tử Linh xấu hổ tức giận lên tiếng, đôi môi đã bị nàng cắn rách, cả người đều khẽ run rẩy, nàng muốn khống chế cảm xúc của mình, càng muốn làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng nàng phát hiện mình căn bản không làm được.
- Bởi vì ngươi là một nữ nhân ngốc, ta nói cái gì ngươi đều tin, ta không lừa gạt ngươi thì làm sao ẩn nấp ở trong Vạn Linh Thiên Điện?
Nữ nhân là một sinh vật vô cùng phiền toái, Diệp Hiên cũng rất chán ghét tiếp xúc với phụ nữ, tuy hắn có chút hổ thẹn với nữ nhân ngốc này, nhưng giải quyết dứt khoát mới là phương thức tốt nhất, nếu một mực dây dưa, chỉ có thể tìm phiền toái cho mình.
- Ta giết ngươi!
Ầm ầm.
Tử Linh xấu hổ giận dữ rống to, ầm ầm bộc phát tu vi Âm Cực cảnh, một thanh Tử Linh Thanh Thủy Kiếm hiện ra trong tay, phát ra kiếm quang thông thiên giết tới Diệp Hiên.
Nếu như trước kia, đối mặt với một kiếm đầy tức giận của Tử Linh, Diệp Hiên không nói hai lời xoay người bỏ chạy, nhưng hiện tại tu vi của hắn đã bước vào Dương Sinh cảnh, một thân chiến lực lại càng kinh khủng, không dám nói quét ngang tám phương ở trong thế hệ thanh niên, nhưng cũng không có mấy người là đối thủ của hắn.
Tranh tranh tranh!
Đạn chỉ đánh trời, phá diệt thiên địa, một ngón tay Diệp Hiên khẽ búng lên thân kiếm, theo tiếng kiếm minh run rẩy truyền đến từ thân kiếm, chỉ thấy cả người Tử Linh bị đánh bay về sau.
Cũng may một kích này Diệp Hiên hạ thủ lưu tình, cũng không có ý lấy tính mạng Tử Linh, chỉ đánh nàng bay ra ngoài.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta, dẫn ta đi gặp Vạn Linh thiên chủ đi.
Diệp Hiên chắp tay mà đứng, lời nói cực kỳ lạnh nhạt.
- Ta giết tên khốn kiếp ngươi.
Tử Linh vừa bị đánh lui, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ, nàng lần thứ hai xách kiếm giết tới Diệp Hiên, kiếm quang gào thét tám phương thiên địa, từng đạo Âm Cực khí tức nổ tung hư không, điên cuồng bay loạn.
Keng!
Một đôi ngọc chỉ nhẹ nhàng kẹp lại thân kiếm, vô luận Tử Linh bộc phát ra tu vi khủng bố cỡ nào, linh kiếm trong tay đều không thể đi tới một phân.
- Ta nói ngươi không phải đối thủ của ta, nếu ngươi còn tiếp tục quấy rầy, đừng trách ta lạt thủ tồi hoa.
Sắc mặt Diệp Hiên lạnh lùng, nói.
- Ghê tởm, ghê tởm, ngươi là một tên khốn vô lương tâm.
Nghe lời Diệp Hiên nói, Tử Linh xấu hổ kêu to, nàng thế nào cũng không ngờ, lúc này mới bao lâu, Diệp Hiên lúc trước còn cần nàng che chở, giờ phút này lại hoàn toàn vượt qua nàng, mình không cách nào làm gì Diệp Hiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận