Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 312 - Giết, Lục Tiên chỉ (2)



Chương 312 - Giết, Lục Tiên chỉ (2)




- Diệp Hiên, ngươi đừng mong thành tiên, đừng mong thành tiên.
Cố Hiểu Hiểu điên cuồng hô to, huyết quang quanh thân cực kỳ hừng hực, cô cũng tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, căn bản không bị huyết hải đại trận áp chế, hơn nữa tu vi của cô giống như Diệp Hiên, cùng là Độ Kiếp trung kỳ, cứ thế mà điên cuồng cùng Diệp Hiên tranh đoạt huyết khí bàng bạc trong hư không.
- Không ai có thể ngăn cản ta thành tiên, ngay cả là Cố Hiểu Hiểu cô cũng không ngoại lệ.
Diệp Hiên lạnh lùng lên tiếng, đánh ra một chưởng giết tới Cố Hiểu Hiểu, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào trở ngại hắn bước chân thành tiên.
Ầm!
Hư không nổ tung, thiên địa lay động.
Một đôi tay ngọc thon dài bỗng nhiên va chạm cùng chưởng của Diệp Hiên, huyết quang đáng sợ bắn ra tám phương, làm cho hai người rút lui, giằng co với nhau trong khoảng không.
- Diệp Hiên, đều là Độ Kiếp trung kỳ, nhưng vừa rồi ngươi phát động huyết hải đại trận, đã lãng phí rất nhiều tinh lực, mà bây giờ ta chính là trạng thái toàn thịnh, ngươi sẽ không phải đối thủ của ta.
Cố Hiểu Hiểu vô tình cười nhạt, ngọc thủ giao thoa ngưng tụ ra Huyết Kiếm vạn trượng ở hư không, mang theo lượng lượng hủy thiên diệt địa giết tới Diệp Hiên.
- Phá!
Thêm một thanh Huyết Kiếm bay qua khoảng không, tay Diệp Hiên cắt qua bầu trời, mang theo Huyết Kiếm vạn trượng cuồng bạo nghênh đón Cố Hiểu Hiểu.
Rầm rầm rầm!
Thiên địa nổ tung, mặt đất sụp xuống, hư không yên diệt rồi hợp lại, mặt đất xuất hiện khe rãnh cực kỳ đáng sợ, mạch nước ngầm không ngừng phun trào ra ngoài.
Hai người đều là tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, đều là Độ Kiếp trung kỳ, một trận đại chiến này trực tiếp đánh đến hôn thiên ám địa bất phân cao thấp, Nguyệt Thần ở phương xa sắc mặt trắng bạch, mặc dù có lòng trợ giúp Diệp Hiên, nhưng tu vi của cô chỉ cần đi vào trong chiến đấu, chỉ là dư âm năng lượng hai người toát ra, cũng sẽ làm cho cô tan tành mây khói mà chết.
Ba ngày ba đêm trôi qua, nơi này đã bị tàn phá không chịu nổi, trận chiến giữa hai người cũng càng lúc càng thảm liệt, chỉ là sắc mặt Diệp Hiên lại đang nhợt nhạt dần, khuôn mặt cũng càng âm trầm xuống.
Chính như Cố Hiểu Hiểu từng nói, lúc trước hắn giết chết bốn vị tàn hồn tiên thần, phát động huyết hải đại trận, vốn đã tiêu hao rất nhiều tinh lực, mà Cố Hiểu Hiểu chính là Độ Kiếp trung kỳ, vốn sàn sàn nhau với hắn, trải qua ba ngày ba đêm đại chiến, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được mình nằm ở thế hạ phong, nếu như mấy ngày nữa có thể thật sẽ sẽ thua ở trong tay Cố Hiểu Hiểu.
Mà cái này còn không phải vấn đề mấu chốt nhất, vấn đề mấu chốt nhất là, bốn đám huyết khí bàng bạc trong hư không là căn bản để Diệp Hiên thành tiên, hắn cùng với Cố Hiểu Hiểu chiến một trận này, còn phải phân tâm thủ hộ bốn đám huyết khí, mà Cố Hiểu Hiểu thì lại không cố kỵ gì, mỗi một lần công phạt đều hung mãnh tột cùng, càng làm cho Diệp Hiên liên tục bại lui.
- Diệp Hiên, đi chết đi, ngươi đi chết đi.
Thiên kiếm khắp nơi như các tinh thần rớt xuống trần, Cố Hiểu Hiểu cuồng bạo đánh ra, tiếng kiếm minh tê liệt hư không khiến cho màng tai ông hưởng, mang theo lực lượng cực kỳ đáng sợ giết tới Diệp Hiên.
- Đại ma quyền!
Ầm!
Một ma quyền, nối liền trời mây, cuồng phách nổ nát kiếm mang không còn tăm hơi, Diệp Hiên rút lui vạn trượng, sắc mặt cũng âm lãnh nhìn về phía Cố Hiểu Hiểu, hắn lạnh lùng nghiêm nghị nói:
- Cố Hiểu Hiểu, ngươi bị Nguyên Linh cải tạo linh hồn, còn không mau mau tỉnh lại?
- Diệp Hiên, hãy bớt nói nhảm, nạp mạng đi.
Cố Hiểu Hiểu đã trở nên điên cuồng, quanh người cô là ánh sáng đỏ ngòm ngút trời, trong lòng cô cũng chỉ có mỗi mong muốn giết chết Diệp Hiên, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Diệp Hiên khép hờ đôi mắt, khuôn mặt có chút vặn vẹo, miệng cũng hô ra một tiếng thở dài.
Kỳ thực, mặc dù hai người đều là Độ Kiếp trung kỳ, nhưng Diệp Hiên căn bản là không có để Cố Hiểu Hiểu vào mắt, nếu như hắn muốn giết cô, cũng chỉ là một cái phất tay mà thôi.
Không nói trăm ức Trấn Hồn Phiên ở tay, hắn còn có đại sát khí sát phạt vạn cổ - Tru Thiên kích, khoảng cách như vậy, muốn giết chết Cố Hiểu Hiểu cũng là việc vô cùng dễ dàng.
Chỉ là Diệp Hiên cũng không muốn làm như vậy, bởi vì hắn quả thật có chút áy náy đối với Cố Hiểu Hiểu, người con gái hiền lành năm đó đã giúp hắn vượt qua được tâm ma, làm cho hắn thoát khỏi sự chán chường, cũng là bởi vì người con gái hiền lành này đã làm cho Diệp Hiên hiểu ra mình đang thật sự mong muốn cái gì.
Diệp Hiên là một người có ân tất báo, có thù tất trả, tuy hắn hành sự ác độc, nhưng toàn làm việc bằng tâm ý.
Giống như năm đó hắn từ chiến trường huyết hải trở về đô thị, bác sĩ Hạ Thu đã từng trợ giúp hắn, hắn không hỏi nguyên do đã giết chết anh em Lý gia, cũng là vì còn ân tình Hạ Thu năm đó.
Chỉ là lúc này, Diệp Hiên chỉ có thể bỏ xuống sự hổ thẹn đối với Cố Hiểu Hiểu, bởi vì Cố Hiểu Hiểu đang ngăn cản con đường của hắn, nếu như không diệt trừ cô, hắn sẽ không thể luyện hóa đám huyết khí này, càng không thể bước vào Độ Kiếp hậu kỳ.
- Nguyên Linh, ngươi muốn lấy Cố Hiểu Hiểu đảo loạn tâm cảnh ta, ngươi quả nhiên rất thủ đoạn.
Diệp Hiên chậm rãi mở mắt, âm lãnh tàn khốc nói, hắn đạm mạc nhìn Cố Hiểu Hiểu đang giết đến hắn, cơ thể lại không hề động đậy.
- Lục Tiên chỉ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận