Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 213 - Đoạn phàm trần (2)



Chương 213 - Đoạn phàm trần (2)




- Linh nhi, mỗi ngày con luyện võ rất khổ cực, nên ăn nhiều một chút.
Diệp Thương Hải gắp một miếng cá đặt ở trong chén Diệp Linh Nhi, cưng chiều mỉm cười nói.
- Cảm ơn ông.
Diệp Linh Nhi nhu thuận lên tiếng.
- Thu Vân, thân thể con không được khỏe, cũng phải ăn nhiều một ít mới được.
Diệp Thương Hải nhẹ giọng nói nhỏ, cũng để cho Diệp mẫu hơi gật đầu, không có nói chút gì.
Một bữa ăn đậm thâm tình, lại luôn truyền đến tiếng vui cười.
- Ah!
Chợt!
Một âm thanh truyền đến, chỉ thấy hai bóng người lặng yên xuất hiện ở trong nội đường, càng làm cho võ giả bảo hộ đại viện Diệp gia biến sắc.
- To gan, người nào dám tự tiện xông vào Diệp gia?
Hơn mười võ giả hét lớn, nhưng không đợi bọn họ có hành động, một tiếng kinh hô đã từ trong miệng Diệp Linh Nhi vang lên.
- Anh hai?
- Hiên... Hiên nhi?
- Diệp Hiên?
Tại nội đường, cha con Diệp gia kinh hỉ đứng dậy, đám người Diệp mẫu càng là kích động, bước nhanh đi tới chỗ Diệp Hiên.
Diệp Hiên vẫn bình tĩnh, yên lặng nhìn một màn trước mắt này, vẻ tự giễu từ trong mắt hắn xẹt qua.
- Mẹ, xem ra mẹ đã tha thứ cho Diệp gia.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
Lời Diệp Hiên nói làm cho Diệp mẫu ngẩn ra, bà làm sao không biết trong lòng Diệp Hiên đang nghĩ cái gì, điều này cũng làm cho sắc mặt Diệp mẫu trở nên cực kỳ phức tạp.
- Anh hai, một năm qua anh không có ở nhà, nhờ có ông và ba chiếu cố, em và mẹ mới có thể khôi phục nhanh như vậy, hơn nữa ông và ba đều đã biết sai, để chuyện trước kia trôi qua đi.
Diệp Bình run giọng khuyên lơn.
- Trôi qua?
Diệp Hiên sâu đậm nhìn về phía Diệp mẫu, bình tĩnh nói:
- Mẹ, mẹ còn nhớ rõ không, hơn mười năm qua mẹ gặp bao nhiêu đau khổ, mẹ thật sự muốn tha thứ cho cha con bọn họ?
- Hiên nhi, mẹ....
Sắc mặt Diệp mẫu phức tạp không biết phải nói cái gì, qua hơn mười hơi thở, Diệp mẫu lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nói:
- Hiên nhi, mẹ biết trong lòng con có hận, nhưng Linh nhi Bình nhi còn nhỏ, Diệp Thương Hạo dù sao cũng là cha đẻ của chúng nó, mẹ....
Diệp mẫu nói đến đây, đã có chút nói không được.
- Anh hai, chúng ta người một nhà ở cùng nhau, hãy quên những chuyện không vui trước kia đi.
Diệp Linh Nhi hợp thời thì chen lời.
- Câm miệng.
Chợt, sắc mặt Diệp Hiên trở nên lạnh lẽo, hét lớn với Diệp Linh Nhi, cũng để cho Diệp Linh Nhi mím chặt đôi môi, đôi mắt cũng ngấn lệ, bởi vì cô chưa từng thấy Diệp Hiên tức giận đối với mình bao giờ, điều này cũng làm cho cô cảm thấy cực kỳ xa lạ đối với Diệp Hiên.
- Mẹ, mẹ còn nhớ rõ không?
Diệp Hiên hít thở thật sâu, mà sau đó lại từ từ phun ra, càng bình tĩnh nói:
- Năm con năm tuổi, mẹ lôi kéo con, ôm lấy hai em bị Diệp gia đuổi ra khỏi cửa, trong cái ngày trời đông giá rét đó, mẹ nói với con, sau này sẽ không lại có bất kỳ liên lạc nào cùng Diệp gia.
Năm con mười bốn tuổi kia đã có bệnh nan y, bị bệnh nằm trên giường, chính là Diệp Thương Hạo này đã sai người mang đến một bức thư, để cho con tự sinh tự diệt, lúc đó mẹ đau đớn mà bất lực khóc lóc, mẹ còn nhớ rõ không?
Diệp Hiên nắm chặt hai tay, tuy nhiên lại đang mỉm cười, chỉ là trong nụ cười của hắn, đều là đau khổ.
- Ta... Ta biết sai.
Diệp Thương Hạo đau khổ, ngay cả âm thanh cũng đều run, mà Diệp Thương Hải thì kinh ngạc không tiếng động, hắn chẳng bao giờ nghĩ đến đứa con này của mình năm đó lại vô tình tới mức như thế, điều này cũng làm cho Diệp Thương Hải rốt cục cũng hiểu rõ, vì sao Diệp Hiên lại chưa từng tha thứ cha con bọn họ.
Ầm!
Chợt!
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Hiên quỳ gối xuống đất, dập đầu ba cái đối với mẹ, điều này cũng làm cho Diệp mẫu si ngốc nhìn Diệp Hiên, một hàng nước mắt chậm rãi chảy ra, cảm giác giống như có cái gì đó cực kỳ quan trọng đang rời bỏ bà mà đi.
- Mẹ, mẹ sinh con nuôi con, đời này Diệp Hiên không có gì báo đáp, chỉ là hôm nay con phải nói lời từ biệt, đi truy tìm con đường thông thiên không có đường về kia, sau này, có thể mẹ con chúng ta sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa, đời này con có lỗi với mẹ, ở chỗ này dập đầu trước mẹ.
Diệp Hiên liền dập đầu mười tám cái, mà sau đó lại thông suốt đứng dậy, bỗng nhiên nhìn về phía cha con Diệp gia, bình tĩnh nói:
- Ta làm người, không thể ở bên cạnh mẹ hiếu một đời, đây là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời ta, nếu có một ngày để cho ta biết, các ngươi không đối xử tử tế với mẹ của Diệp Hiên ta, vậy thì đừng nói ta Diệp Hiên chém tận giết tuyệt Diệp gia các người, muôn đời không được siêu sinh.
Diệp Hiên nói xong, lại đem dung nhan của mẹ in vào trong đầu, mà sau đó bỗng nhiên xoay người, đi nhanh ra ngoài cửa.
- Hiên nhi!
Chợt, tiếng Diệp mẫu khóc lóc từ sau lưng Diệp Hiên truyền đến, cũng để cho bước chân Diệp Hiên cứng lại, nhưng vẫn cố nén không có xoay người lại, chỉ là trong miệng lại truyền đến một tiếng cô tịch tiêu điều.
- Mẹ, thật xin lỗi, cuối cùng con cũng không thuộc về nơi phàm trần này, thật muốn đi truy tìm con đường thông thiên kia!
Bóng dáng Diệp Hiên càng lúc càng xa, Cố Bắc Thần yên lặng đi theo sau lưng hắn, cho đến khi hai người biến mất khỏi đại viện Diệp gia, giống như chưa từng có xuất hiện ở đây!
...
Đô thị phồn hoa, tiếng người huyên náo, nhưng lại không bao phủ được một luồng đau thương trong lòng Diệp Hiên.
Kỳ thực, đám người Diệp mẫu cũng không biết, hôm nay Diệp Hiên trở về Diệp gia, chính là muốn tiếp bọn người Diệp mẫu trở lại Giang Nam, Diệp Hiên cũng đã nghĩ kỹ, thân làm con muốn sẽ hiếu một đời, chẳng qua vội vã trăm năm thôi, hắn còn có thể chờ được.
Nhưng khi hắn nhìn thấy cha con Diệp gia và đám người Diệp mẫu hạnh phúc ăn điểm tâm, hắn rốt cục hiểu rõ một đạo lý.



Bạn cần đăng nhập để bình luận