Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 115 - Yêu?



Chương 115 - Yêu?




Theo lý mà nói, Diệp Hiên cũng không phải đồ háo sắc, chuyện này Thanh Long cực kỳ khẳng định.
Mà khi Diệp Hiên đi tới chỗ Tuyết Cơ, nội tâm Thanh Long bắt đầu có chút dao động.
Ôn nhuận như ngọc, nụ cười ấm áp, đây chính là tư thế Diệp Hiên đang lộ ra, cho đến khi hắn đi tới khu nghỉ ngơi của Hoang tổ, đứng ở trước người Tuyết Cơ, cũng để cho sắc mặt Tuyết Cơ khó coi lên.
- Xin chào, tôi tên Diệp Hiên, chẳng hay có thể làm quen một chút hay không?
Ánh mắt Diệp Hiên rất kỳ dị, nụ cười trên mặt khó lường tột cùng.
Đáng tiếc, đối với sự ân cần thăm hỏi của Diệp Hiên, vị tổ trưởng Hoang tổ này cũng không để ý tới dung nhan, tinh xảo không chút ba động nào, giống như nhìn Diệp Hiên như là không khí vậy.
- Ah.
Một tiếng cười khẽ từ trong miệng Diệp Hiên vang ra, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Hiên lại trực tiếp ngồi bên cạnh Tuyết Cơ, cũng để cho sắc mặt cô gái này phát lạnh, ánh mắt cũng xuất hiện sự chán ghét.
- Tôi rất ngạc nhiên, theo lý mà nói thế giới này là thời đại Mạt Pháp, linh khí thiên địa không tồn tại ở thế gian, con đường pháp tắc không có dấu vết để tìm kiếm, mặc dù tu tiên giả cũng không cách nào sống sót trong đó, nhưng vì sao thế giới này còn có Yêu tồn tại vậy? Không biết tổ trưởng Tuyết Cơ, có thể giải thích cho tôi một chút hay không?
Diệp Hiên nói đến đây thì lại gắt gao nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, âm thanh càng là nghiền ngẫm tột cùng.
Ầm!
Như cửu thiên kinh lôi nổ vang, lại tựa như ngàn con sóng lớn đánh tới, khi những lời này của Diệp Hiên rơi vào trong tai Tuyết Cơ, gương mặt không vui lúc đầu của cô trong nháy mắt đã xuất hiện vẻ kinh hoảng, làn da trắng noản càng thêm tái nhợt, đôi mắt nhìn Diệp Hiên càng xuất hiện vẻ cực kỳ hoảng sợ.
- Cậu... cậu đang nói cái gì... Tôi... Tôi nghe không hiểu!
Giọng của Tuyết Cơ nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi, nhưng nếu như tỉ mỉ nghe sẽ phát hiện, giọng của cô lúc này đang rung.
- Ha ha.
Diệp Hiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thân thiết vỗ vai Tuyết Cơ, quỷ dị nói:
- Nghe không hiểu không sao, chờ sau khi kết thúc, tôi sẽ đến tìm cô.
Diệp Hiên vẫn đang mỉm cười, nhưng lại làm cho Tuyết Cơ cả người phát lạnh, cô nhìn Diệp Hiên rời khỏi, trong mắt có một tia khủng hoảng, cả người càng là rủ xuống, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Cái tên này thật to gan, dám ra tay động chân với tổ trưởng Tuyết Cơ?
- Chớ nói nhảm, không thấy tổ trưởng Tuyết Cơ cũng không có thái độ gì ư, có thể hai người bọn họ sớm đã biết nhau thì sao?
- Tổ trưởng Tuyết Cơ là nữ thần lạnh lùng nổi danh, theo tôi thấy, không cẩn thận thì có lẽ hai người này quan hệ yêu đương.
- Cậu muốn chết phải không? Nếu để lời này cho tổ trưởng Minh Dạ thiên tổ nghe được thì chắc chắn sẽ xử đẹp cậu.
Khu nghỉ ngơi của tám tổ đều truyền đến tiếng nghị luận, tổ trưởng mỗi tổ càng là tập trung ánh mắt ở trên người Diệp Hiên, mỗi người nhìn Diệp Hiên đều có bất đồng.
- Hanh.
Bạch Lang hừ lạnh nói:
- Tiểu tử này thật to gan, dám trêu chọc Tuyết Cơ, xem ra không cần chờ chúng ta ra tay, Minh Dạ cũng sẽ không bỏ qua hắn.
- Thú vị, thật thú vị, xem ra cuộc họp năm nay rất có ý tứ.
Thiên Vũ liếc mắt nhìn Diệp Hiên thật sâu, trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị.
Khu nghỉ ngơi Thiên tổ, tổ trưởng Thiên tổ - Minh Dạ âm trầm nhìn về phía Diệp Hiên, đôi mắt mang một luồng địch ý cực lớn.
Khu nghỉ ngơi Địa tổ.
Sau khi Diệp Hiên trở về, trên mặt Thanh Long đều là đau khổ, cũng không biết nên nói cái cùng Diệp Hiên.
- Diệp tiên sinh, ngài đây là... ?
Cuối cùng Thanh Long cũng hỏi.
- Cô Tuyết Cơ này rất có ý tứ, xem ra thế giới này cũng không phải không thú vị như vậy, anh nói đúng chứ, Thanh Long? Ha ha!
Diệp Hiên cười thần bí, ngược lại làm cho Thanh Long càng bối rối, không biết Diệp Hiên đang nói cái gì.
Keng!
Một tiếng chiêng trống vang vọng trong hội trường, cũng để cho mọi người thu hồi ánh mắt trở về, tất cả đều nhìn về phía trung ương hội trường.
Giữa hội trường có một cái đài cao, Ti trưởng Vũ An Ti đầu tiên là chào hỏi đối với tân khách tám phương, mà sau đó lại chậm rãi thông báo bắt đầu.
Không thú vị, la trong dong dài, đây chính là cảm giác của Diệp Hiên.
Ti trưởng Vũ An Ti mở màn duy trì liên tục hơn hai mươi phút, trong đó đơn giản chính là đi qua một năm, Vũ An Ti có dạng thành tích gì, thành viên mỗi tổ có cố gắng gì… những thứ này đều toàn là những lời nói nhảm.
Có thể cũng cảm thấy mọi người tại đây đang không kiên nhẫn, Ti trưởng Vũ An Ti mới mỉm cười, trực tiếp tuyên bố đại điển đấu võ bắt đầu, lúc này mới khiến hội trường vang lên âm thanh huyên náo.
- Tổ thứ nhất, Trương Mãnh Hoàng tổ đấu với Hạ Hoan Huyền tổ, mời hai vị tuyển thủ lên sân.
Lời giới thiệu vừa xong, tuyển thủ hai tổ cũng nhanh chóng lên đài.
Kình khí phóng ra ngoài, từng cú đấm thấu thịt, chỉ thấy hai người đánh túi bụi trên đài, càng là đưa tới âm thanh ủng hộ từ tám phương.
Diệp Hiên lười biếng ngồi dựa trên ghế, không thú vị nhìn tỷ thí, đối với Diệp Hiên mà nói, vũ kỹ của hai người này gần giống như hai đứa nhỏ đang đùa náo vậy, làm sao có thể làm cho hắn cảm thấy có chút hứng thú nào?
- Hạ Hoan Huyền tổ thắng!
Trận đấu đầu kết thúc, kết quả được tuyên bố, Bạch Lang đắc ý, càng là cười to nói với Diệp Hiên:
- Diệp khách khanh, nếu thành viên hai tổ chúng ta gặp nhau, tôi nhất định sẽ phân phó bọn họ hạ thủ lưu tình, chỉ là đến lúc đó thì chờ cậu lên sân khấu rồi, nhưng đừng cho Địa tổ ném mặt đi nhé! Ha ha!



Bạn cần đăng nhập để bình luận