Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 175 - Bại lộ danh tính (1)



Chương 175 - Bại lộ danh tính (1)




- Mã Đức.
Tổ trưởng Hồng tổ là vị tánh khí nóng nảy, càng là một người cực kỳ tâm huyết, trước đó hắn vốn đã không thể chịu đựng được sự cười nhạo của Cổ Đỉnh Thiên, hắn chắp tay thi lễ với Diệp Hiên, mặt đỏ lên nói:
- Diệp tiên sinh, thành viên Hồng tổ ta mặc cho Diệp tiên sinh sai sử, tuyệt đối sẽ không lùi bước nửa bước.
- Chúng ta cũng như thế.
Là người thì có ba phần hoả khí, huống chi lại là người của Vũ An Ti?
Rất nhiều tổ trưởng khách khanh dồn dập hưởng ứng, Diệp Hiên lại hiện lên một nụ cười quỷ dị, trầm giọng nói:
- Kẻ bạo lực, giết, người chống cự không nhận tội, giết, nghe hiểu lời ta rồi chứ?
- Vũ An Ti phá án, người rảnh rỗi tránh lui.
Thiên Vũ lên tiếng gầm nhẹ, thể hiện rằng bây giờ là lúc bọn họ bắt người, mà điều này cũng làm cho Cổ Đỉnh Thiên hơi biến sắc, không ngờ Diệp Hiên ở Vũ An Ti lại có lực hiệu triệu lớn như vậy.
- Lão phu hôm nay muốn nhìn một chút, các ngươi có thể bắt người nào, ngăn bọn hắn lại cho ta.
Nếu đã vạch mặt, Cổ Đỉnh Thiên cũng không có cái gì để phải kiêng kỵ nữa, hắn trực tiếp vung tay lên, rất nhiều võ giả ở sau lưng dữ tợn cười một tiếng, tất cả đều nghênh đón đám người Vũ An Ti.
Ầm!
Không khí nổ đùng, đao kiếm hoành khoảng không, hai phe trong nháy mắt chiến đến cùng nhau, cũng để cho buổi tiệc từ thiện biến thành nơi chỗ hỗn chiến.
Tiếng kêu rên, tiếng rống giận dữ, tiếng sắt thép va chạm, tiếng đao kiếm đụng vào, số lượng lớn thương nhân lên tiếng thét đến chói tai, còn có kẻ nhát gan bò vào đáy bàn, rất sợ vạ lây đến chính mình.
Diệp Hiên gác hai tay sau lưng, khuôn mặt không có một gợn sóng, hắn cũng không có bất kỳ tính toán ra tay nào, hắn đạm nhiên nhìn hai phe hỗn chiến, giống như đang xem một trò chơi.
Kỳ thực, Diệp Hiên căn bản không cần phiền toái như vậy, bằng tu vi và thủ đoạn của hắn, chẳng qua trong nháy mắt là đã có thể đem những võ giả Võ Thiên Phủ này chém tận giết tuyệt.
Nếu hắn ra tay, đám phàm nhân này cũng chỉ có thể cúi đầu quỳ xuống dưới chân hắn.
Nhưng Diệp Hiên cũng không có làm như thế, cũng không muốn làm như vậy.
Bởi vì Diệp Hiên rất hiểu rõ một đạo lý, nếu như mọi chuyện hắn đều tự mình ra tay, vậy hắn cần đám người Vũ An Ti này có ích lợi gì, lại là vì sao hắn cần phải tạo ra Minh Phủ?
Hơn nữa, Diệp Hiên tới chỗ này không chỉ có riêng muốn tìm Võ Thiên Phủ phiền phức, những thương nhân này căn bản không nằm trong mắt hắn.
Diệp Hiên phải tìm được người đàn ông mang mặt quỷ, đây mới là mục đích thực sự của hắn.
Còn những lính tôm tướng cua này, tự nhiên có đám người Thiên Vũ đi đánh phát, nếu như ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này mà bọn họ đều muốn hắn tự mình ra tay, vậy thì Diệp Hiên thật muốn đối đãi bọn hắn như đám phế vật rồi.
Hai phe chiến đấu kịch liệt, nhưng rõ ràng Vũ An Ti đang ở vào hạ phong, dù sao Vũ An Ti cũng chỉ có Thiên Vũ là võ giả Tiên Thiên, mà đối phương lại có chừng ba vị cao thủ Tiên Thiên.
Tuy Tuyết Cơ là yêu càng đến Trúc Cơ kỳ, dựa theo tu vi cảnh giới để tính, cô sớm đã đột phá Tiên Thiên, nhưng cô cũng không dám lộ ra thực lực Trúc Cơ cảnh, dù sao như vậy cũng sẽ khiến cho cô bại lộ thân phận.
Lúc Diệp Hiên đạm mạc quan sát, một bóng dáng đã khiến cho hắn chú ý đến, điều này cũng làm cho đôi mắt hắn híp lại, bước chậm đi tới chỗ người này.
- Anh biết tôi?
Khi Diệp Hiên đi tới trước mặt người đàn ông tóc vàng, âm thanh lộ vẻ rất bình tĩnh, nhưng lại mang đến một loại cảm giác như rơi vào hầm băng vậy.
Diệp Hiên đến làm cho khí tức người này cứng lại, mà sau đó lại lộ ra nụ cười quý tộc, nói:
- Tổng tài phân bộ tập đoàn Moore tại Hạ quốc, Michelle xin chào Diệp tiên sinh.
Người đàn ông tóc vàng tao nhã, tư thế lộ vẻ không lên tiếng không được, lộ ra khí chất độc hữu của quý tộc phương tây rất tốt, một chút cũng không khơi ra khuyết điểm.
- Michelle, tập đoàn Moore?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, hắn lấy ánh mắt dò xét đánh giá người này, sau hơn mười hơi thở, một nụ cười khó lường lại xuất hiện ở trên mặt hắn.
- Dường như tôi đã gặp anh ở nơi nào rồi.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
Nghe thấy những gì Diệp Hiên nói ra, Michelle mặt không đổi sắc, ngược lại còn mỉm cười nói:
- Diệp tiên sinh nói đùa rồi, tuy tôi sinh sống ở Hạ quốc rất nhiều năm, nhưng lại chưa từng thấy qua ngài.
- Ồ?
Diệp Hiên mỉm cười, nói:
- Tôi đây rất mẫn cảm đối với khí tức, phàm là người gặp qua một lần, chỉ cần đối phương lần nữa xuất hiện ở trước mặt tôi, dù cho hắn có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra.
Ông!
Huyết Kiếm ba thước chợt nằm ngang ở trên yết hầu người đàn ông tóc vàng này, Diệp Hiên mỉm cười, nói:
- Anh cảm thấy tôi đang nói dối à? Antal tiên sinh?
Mũi kiếm nhọn rét lạnh, đôi mắt âm trầm quỷ dị của Diệp Hiên, trực tiếp làm cho người đàn ông tóc vàng biến sắc, càng là cười gượng nói.
- Diệp tiên sinh, ngài nói cái gì, sao tôi nghe có chút không hiểu?
- Nghe không hiểu cũng không sao, tôi sẽ để cho anh chậm rãi hiểu.
Diệp Hiên tàn khốc cười một tiếng, một kiếm chém ra trực tiếp cắt rơi cánh tay phải Michelle, máu tươi dâng lên càng làm cho người này đau đớn kêu một tiếng, nhưng cũng không có bất kỳ phản kháng gì.
- A!
- Diệp... Diệp tiên sinh... Ngài... Ngài tại sao lại muốn tổn thương tôi?
Người đàn tóc vàng đau đến mồ hôi đổ như mưa, càng hoảng sợ hét lớn.
Nhìn bộ dáng hắn như thế, Diệp Hiên nhướng mày, chẳng lẽ mình đoán sai, người này thật không phải người đàn ông mang mặt nạ quỷ kia?



Bạn cần đăng nhập để bình luận