Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 704 - Vô cùng nhục nhã (3)



Chương 704 - Vô cùng nhục nhã (3)




Hơn nữa tất cả mọi người đều biết, vị Thiên Đế mới nhậm chức Diệp Hiên này cũng không phải Ngọc Đế trước kia, đây là một hung nhân vạn cổ, một lời không hợp liền chém tận giết tuyệt, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm cố kỵ hay vô nghĩa.
Các đại đạo thống đã từng mười phần xem thường sự yếu đuối và ẩn nhẫn của Ngọc Đế, nhưng khi bọn họ kiến thức được phong cách bá đạo hung lệ của Diệp Hiên, giờ phút này thật sự vô cùng hoài niệm Ngọc Đế, lại càng âm thầm hối hận vì sao không sớm đánh chết Diệp Hiên từ lúc hắn còn yếu ớt, như vậy Ngọc Đế cũng không cần phải chết trong tay Diệp Hiên, để cho bọn họ rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Đương nhiên, thế gian không có bán thuốc hối hận, dù cho các đại đạo thống mười phần hối hận, nhưng hiện tại cũng biết Diệp Hiên đại thế đã thành, cũng chỉ có thể yên lặng quan sát kỳ biến.
- Diệp Hiên, ngươi khinh người quá đáng.
Đa Bảo Như Lai tức giận gầm gừ, hắn thân là chủ nhân Linh Sơn, lại càng là nhân vật khủng bố trong đường ranh giới Đại La thứ ba, khi nào lại bị người ta khi dễ đến trên đầu như vậy?
Đây quả thực là nhục nhã đối với Đa Bảo hắn, làm sao có thể để cho hắn không giận không hận?
- Đa Bảo lão nhi, bổn đế chỉ cho Linh Sơn ngươi thời gian ba hơi thở, nếu sau ba hơi thở, Linh Sơn không quỳ lạy thần phục bổn đế, vậy các ngươi chính là họa đoan của tam giới, vĩnh viễn ở lại thiên đình đi.
Diệp Hiên âm lãnh lên tiếng, vung tay lên, chỉ thấy hung ma vô tận lặng yên vây đám người Linh Sơn ở giữa, còn có quần tiên Triệt giáo cùng mấy vị Đại La Kim Tiên đi ra từ trong đám người, ánh mắt nhìn về phía đám người Đa Bảo Như Lai đều mang theo sự dữ tợn tàn khốc.
Hiển nhiên, chỉ cần Diệp Hiên ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ ra tay với Linh Sơn, căn bản cũng sẽ không có nửa điểm lưu tình hay kiêng kỵ.
- Ba, hai...
Diệp Hiên âm độc cười lạnh, khí tức sát lục vạn cổ đang nở rộ, hiển nhiên hắn cũng không phải chỉ nói một chút mà thôi, nếu như Linh Sơn không thần phục hắn, hắn nhất định sẽ đem đám người Đa Bảo Như Lai lưu lại thiên đình.
- Diệp Thiên Đế, hôm nay ngươi làm nhục Linh Sơn ta như thế, chẳng lẽ không sợ ngày sau Linh Sơn ta trả thù sao?
Bây giờ đã vạch mặt với nhau.
Đa Bảo Như Lai cũng không làm bộ làm tịch, hắn gầm nhẹ với Diệp Hiên, hy vọng Diệp Hiên có thể cố kỵ, thả người của Linh Sơn rời khỏi.
- A!
Diệp Hiên cười khinh miệt, âm thanh bá đạo đến cực điểm nói:.
- Ngươi nói đúng, bổn đế chính là nhục Linh Sơn ngươi, vậy thì như thế nào? Bổn đế chính là khi dễ Đa Bảo lão nhi ngươi, vậy thì như thế nào?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên nói tới đây thì ngữ khí biến đổi, âm thanh cực kỳ âm độc từ từ vang lên.
- Bản đế là cộng chủ tam giới, các đại đạo thống đều phải thần phục. Dưới ý chí của bổn đế, đám người các ngươi đều phải quỳ gối dập đầu, bởi vì bản đế chính là người đứng đầu tam giới, quản lý chúng sinh tam giới, các ngươi hiểu chưa?
Diệp Hiên không chỉ nói chuyện với Đa Bảo Như Lai, hắn cũng là đang cảnh cáo các đại đạo thống, ánh mắt âm độc vô tình của hắn lần lượt đảo qua tiên nhân của các đạo thống, càng làm cho những người này vội vàng né tránh ánh mắt, đáy mắt lại càng xẹt qua vẻ sợ hãi cực lớn.
- Đáng ghét... Đáng ghét...
Đa Bảo Như Lai gầm gừ, thời gian và không gian xung quanh đều vỡ vụn, hắn không ngừng nâng phật chưởng lên, nhưng lại chậm rãi hạ xuống, hiển nhiên hắn hận không thể làm thịt Diệp Hiên, nhưng cũng biết hắn căn bản là không giết được Diệp Hiên.
- Được được được!
Đa Bảo Như Lai liên tục nói ba chữ được, trực tiếp xoay người hướng Phật Đà Bồ Tát Linh Sơn gầm gừ nói:.
- Còn không lễ bái chủ nhân Tam Giới, Diệp Thiên Đế?
Theo Đa Bảo Như Lai dứt lời, sắc mặt Phật Đà Bồ Tát Linh Sơn Tây Phương tái nhợt, trên mặt mỗi người đều có ý đắng chát, nhưng hiện ngay cả Đa Bảo Như Lai cũng đã chịu thua, bọn họ những người này ngay cả trong lòng có không muốn, nhưng lại có thể nổi lên sóng gió gì?
- Tham kiến Diệp Thiên Đế.
Phật Đà Bồ Tát nhao nhao quỳ lạy dập đầu trước Diệp Hiên, tuy rằng âm thanh cực kỳ không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể thần phục dưới chân Diệp Hiên.
- Đa Bảo lão nhi, ngươi thì sao?
Đáng tiếc, đối với những Phật Đà Bồ Tát này quỳ lạy, Diệp Hiên chỉ là khẽ gật đầu, sau đó cực kỳ bình tĩnh nhìn về phía Đa Bảo, điều này cũng làm cho khí tức Đa Bảo Như Lai nổ tung, đôi mắt đều bắt đầu phiếm hồng.
- Bái kiến Diệp Thiên Đế!
Đa Bảo Như Lai cũng không quỳ lạy, mà là chắp hai tay lại khom người hành lễ với Diệp Hiên, đây cũng là lễ tiết lớn nhất của Phật giáo tây phương ngoại trừ quỳ lạy ra.
Chính cái gọi là làm người lưu lại một đường ngày sau gặp mặt dễ nói chuyện.
Tuy Rằng Diệp Hiên xem những lời này là chuyện cười, hắn càng tin vào việc làm việc phải tuyệt, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhưng Diệp Hiên cũng biết mình đã bức Đa Bảo đến cực hạn, nếu lại bức bách Đa Bảo quỳ xuống với hắn, Đa Bảo Như Lai nhất định sẽ phải liều mạng với hắn.
Tuy rằng, Diệp Hiên cũng không sợ Đa Bảo Như Lai liều mạng với hắn, lại càng muốn một cử đánh chết Đa Bảo Như Lai, điều này cũng sẽ vì con đường thiên đế tương lai của hắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.
Nhưng Diệp Hiên biết, cho dù hắn và Khổng Tuyên liên thủ căn bản cũng không giết được Đa Bảo Như Lai, dù sao đối phương cũng chính là chủ nhân Linh Sơn, càng là tồn tại Đại La đỉnh phong, hai người căn bản cũng không giữ được Đa Bảo, chỉ có thể để cho hắn chạy trối chết mà thôi.
Cho nên từ đầu đến cuối, Diệp Hiên vẫn luôn bức bách Đa Bảo Như Lai, đây cũng là hắn ra oai phủ đầu, không chỉ là cho các đại đạo thống xem, mà còn là đang thiết lập uy nghiêm của Thiên Đế hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận