Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 196 - Tiểu Hà thôn (2)



Chương 196 - Tiểu Hà thôn (2)




Cánh cửa buồng nhỏ trên tàu bị đẩy ra, nhìn một màn trước mắt này, sắc mặt cô gái lập tức tái đi, nhưng vẫn bước nhanh đến, ôn nhu ôm lấy Diệp Hiên vào trong lòng, càng là nhẹ nhàng an ủi:
- Đừng sợ, đừng sợ, đều đã qua, đều đã qua rồi.
Trong vòng tay ôn nhu của cô, cơ thể Diệp Hiên có chút cứng ngắc, biểu tình dữ tợn đáng sợ cũng hơi dại ra, đôi mắt hắn dần dần tập trung, rốt cuộc cũng xem rõ ràng dáng dấp thiếu nữ trước mắt.
Mái tóc đuôi ngựa ngắn gọn, hai mắt trong suốt, da thịt cô trông như đường mạch nha, hiển nhiên là do quanh năm phiêu bạc ở trên biển, bị ánh nắng phơi thành như vậy, thiếu nữ cũng không tính là rất xinh đẹp, trên người còn có mùi cá, nhưng lại mang đến một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời.
- Cô... Là ai?
Bị một thiếu nữ ôm lấy, điều này làm cho Diệp Hiên cảm thấy rất không quen, hắn chậm rãi đẩy cô ra, đôi mắt hơi lộ ra âm trầm nhìn về phía người này.
- Xin chào, tôi tên Cố Hiểu Hiểu, cậu tên là gì?
Giản lược phóng khoáng, không mất lễ nghi, Cố Hiểu Hiểu nhoẻn miệng cười, giống như trong nụ cười của cô, căn buồng nhỏ mờ tối trên chiếc tàu này cũng vì thế mà sáng lên.
Như ánh mặt trời rộng rãi, không có già mồm làm ra vẻ, Cố Hiểu Hiểu đưa tay phải ra với Diệp Hiên, nhưng lại khiến cho Diệp Hiên ngẩn mặt ra, đưa đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cô gái này.
Đầy đủ mấy hơi thở trôi qua, khuôn mặt Diệp Hiên lại đầy vẻ kỳ dị, nhưng vẫn đưa tay phải ra nắm lấy bàn tay của Hòa Cố Hiểu Hiểu.
Tay của cô rất thô ráp, lòng bàn tay trên còn có rất nhiều vết chai sạn, hiển nhiên là vì quanh năm làm việc ở môi trường này, đây chính là thứ mà Diệp Hiên cảm nhận được.
- Này, cậu còn không có nói cho tôi biết tên của cậu đấy.
Bị Diệp Hiên nắm lấy tay, Cố Hiểu Hiểu cũng không có thẹn thùng như những cô gái khác, ngược lại còn tự nhiên hào phóng lên tiếng.
Buông tay của cô gái ra, mái tóc đen thùi đã che phủ dung mạo Diệp Hiên, giọng nói của hắn hơi lộ ra trầm thấp, nói:
- Tôi không có tên.
- Cậu gạt tôi, mỗi người đều có tên, vì sao cậu lại không có?
Cố Hiểu Hiểu nghi vấn hỏi.
- Chị, anh ta tỉnh rồi sao?
Lúc không biết gì, thiếu niên cũng đi tới buồng nhỏ trên tàu.
- Nó là em trai tôi, Cố Bắc Thần, hôm nay chúng tôi đang bắt cá, lại phát hiện cậu đang trôi ở trên biển, lúc này mới cứu cậu lên.
Cố Hiểu Hiểu một bên giới thiệu về em trai, một bên kể ra lúc cứu Diệp Hiên lên.
Đáng tiếc, từ đầu đến cuối, Diệp Hiên cũng không bất kỳ lời nào nói chen vào, điều này cũng làm cho hai chị em ngộ nhận khả năng là Diệp Hiên vẫn còn đang sợ hãi, đến bây giờ còn không có bình tĩnh lại.
- Chị, trông anh ta như một tên đầu gỗ nhỉ.
Thiếu niên Cố Bắc Thần nhỏ giọng nói.
- Đi, đừng có nói nhảm, để người ta nghe được cũng không tốt.
Cố Hiểu Hiểu nhẹ giọng trách cứ.
Thuyền đánh cá vẫn đang trở về địa điểm xuất phát, trải qua mấy giờ, rốt cuộc bọn họ cũng đã trở lại đất liền, thuyền đánh cá cặp bờ, chị em hai người cùng Diệp Hiên cũng đạp trên bến tàu.
Trước bến tàu!
Cố Hiểu Hiểu nhìn Diệp Hiên vẫn yên lặng không một tiếng động, cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:
- Chị em tôi cũng chỉ có thể đưa cậu đến đây, cậu mau trở về nhà đi.
- Ai nha chị à, đừng để ý tới anh ta nữa, chúng ta đã hết lòng rồi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về nhà thôi.
Thiếu niên Cố Bắc Thần lôi kéo chị của mình lập tức đi nhanh, chỉ là từ đầu đến cuối, Diệp Hiên cũng không có nửa điểm động tác.
- Nhà tôi lại là ở đâu vậy?
Trước bến tàu, Diệp Hiên nhìn ra xa, đôi mắt của hắn hơi bối rối, âm thanh đau khổ tột cùng.
Cái tràng tâm ma đại kiếp này, tuy Diệp Hiên đã bình an vượt qua, càng là đã thành tựu Bán Tiên Thể, chỉ cần tu luyện tới Độ Kiếp hậu kỳ nghênh đón Tiên Kiếp, là hắn có thể từ phàm trần thành tiên.
Thành tiên!
Hai chữ đầy cám dỗ đến cỡ nào, đây cũng là thứ mà trong lòng Diệp Hiên vẫn luôn mãi mong đợi.
Nhưng bây giờ Diệp Hiên rất bối rối, lẽ nào hắn là vì thành tiên, là đã có thể tuyệt tình tuyệt tính được rồi, đã có thể giết chết tất cả người chí thân được rồi sao?
- Thành tiên đại giới, chính là thân nhân tử vong sao?
Diệp Hiên ở đây than vãn tự nói, hắn thật không hiểu rõ, cũng không dám nghĩ tới, bởi vì hắn thủy chung vẫn không qua được nhất quan của chính mình, càng là vẫn đang đắm chìm trong loại cảm xúc bi thương này.
- Này, sao cậu lại còn đứng ngốc ở chỗ này, lẽ nào cậu không muốn về nhà sao?
Lúc không biết gì, Cố Hiểu Hiểu lại quay lại, mang theo sắc mặt phức tạp nói.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không có trả lời, hắn vẫn thủy chung đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chờ hắn tìm được trong nội tâm đáp án, là hắn có thể giải thoát khỏi cái tâm cảnh bi thương này.
Nhìn Diệp Hiên giống như một tên ngốc cứ đứng đó không không nói gì, Cố Bắc Thần bất mãn nói:
- Chị à, em đều đã nói không cần lo cho anh ta rồi, chị phải trở về, chị xem anh ta cũng không quan tâm đến chị, chị còn...
- Em trai tốt à, đừng nói nữa.
Cố Hiểu Hiểu trách cứ.
Lúc này, chiều tà chập tối, bầu trời cũng dần dần tối lại, nhìn Diệp Hiên bất động không nói gì, Cố Hiểu Hiểu cũng bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Nếu như cậu đồng ý, trước hết cứ đến nhà tôi ở một đêm, chờ ngày mai tôi đưa cậu đến Huyền Kính Ti trong trấn, giúp cậu liên hệ người nhà của mình, cậu xem được không?
- Chị, chị điên rồi sao, sao chị có thể mang một người xa lạ về nhà được?
Thiếu niên biến sắc.
- Được, em không thấy trạng thái tinh thần của cậu ta rất không bình thường sao? Có lẽ cậu ta gặp tai nạn trên biển nên đã mất trí nhớ, chúng ta cũng đã cứu người ta lên, chẳng lẽ muốn ném ở nơi đây mặc kệ sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận