Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 224 - Đại chiến khai mở (2)



Chương 224 - Đại chiến khai mở (2)




Vũ Tuyệt Tiên!
Một cái tên bá tuyệt thiên địa, khi cái tên này xuất hiện ở trong tai thế nhân, người thường nghi hoặc không hiểu được, không biết đây là người phương nào.
Chỉ là, phương đông cũng tốt, phương tây cũng được, phàm là một ít thế lực cổ xưa nghe được cái tên Vũ Tuyệt Tiên này thì đều sợ run lên, bởi chính là vì cái tên này trăm năm trước đã nhấc lên bao sóng to gió lớn.
Thiên địa không đường, duy ta tuyệt tiên.
Không tuân theo phật, chỉ tự mình tu, lấy vũ lực thông thiên quét ngang mặt đất Thần Châu, giao thủ đều không mất quá một hiệp.
Đạp Đông Doanh, bại Cao Ly, đi xa phương tây, một đường quét ngang, rất nhiều cường giả phương tây ngã xuống chân của hắn, cho đến khi Phạm Đề Cương đi ra từ trong thánh điện đại Giáo Hoàng, hai người lại xảy ra một hồi đại chiến kinh thiên.
Trận đại chiến này đánh đến hôn thiên ám địa, cuối cùng là kết quả gì, không có ai biết, cũng là ở trận chiến này, hai đại cường giả đỉnh cao của thế gian cũng dồn dập biến mất, cho lưu lại thế nhân một đoạn truyền thuyết.
Vũ Tuyệt Tiên, đệ nhất cao thủ Đông Phương, càng là mơ hồ có xu thế làm cường giả đệ nhất thiên hạ, nếu không phải thế nhân không biết trận chiến trăm năm trước kia thắng thua như thế nào, chỉ sợ Vũ Tuyệt Tiên sớm đã đăng lâm đệ nhất thiên hạ.
Cổ võ đến chầu dị năng tới bái, Tắc Hạ học viện, Tiểu Lôi Âm Tự, gia tộc cổ lão đông tây, sứ giả Phạm Đề Cương, liên minh Vu Thuật phương tây...
Tất cả các thế lực toàn cầu đều tề động, toàn bộ vội vã tới Hạ quốc, nguyên nhân chính là truyền kỳ một thời đại - Vũ Tuyệt Tiên, mà truyền kỳ này chưa bao giờ có người nào đánh vỡ, hắn sừng sững ở tuyệt đỉnh, vô địch với thiên hạ, vì Vũ Tuyệt Tiên còn ở thế gian, người nào dám xưng đệ nhất cao thủ Đông Phương?
Tivi phát sóng toàn thế giới, Diệp Lăng Thiên hạ chiến thư với Diệp Hiên, nếu như Diệp Hiên muốn lấy danh xưng đệ nhất cao thủ Đông Phương này, vậy trước tiên phải chiến một trận cùng đại ca hắn - Vũ Tuyệt Tiên, nếu như hắn có thể thắng được, danh hào đệ nhất cao thủ Đông Phương sẽ chắp tay nhượng lại.
Toàn cầu náo động, thế giới chú mục.
Chỉ là thành phố Giang Nam lại vô cùng bình tĩnh, Diệp Hiên căn bản không có đáp lại việc này, điều này cũng làm cho Diệp Lăng Thiên cảm giác như đánh vào cây bông, khiến cho hắn thấy lực không có chỗ dùng, càng làm cho nội tâm của hắn rất không cam.
Diệp Hiên không có ứng chiến, chuyện này trong mắt thế nhân không có gì đáng trách, vì Vũ Tuyệt Tiên là một thần thoại, mặc dù Diệp Hiên cường thịnh nhưng làm sao có thể là đối thủ của Vũ Tuyệt Tiên?
Lúc mà chuyện này sắp sửa yên ắng lại thì Hoàng bàn tử lại thông qua đài truyền hình Giang Nam, tuyên bố một tin, càng là triệt để đem ánh mắt toàn cầu tụ tập đến phía hắn.
- Thế gian này vẫn chưa có người nào có thể để cho chủ nhân nhà ta khiêu chiến, nhưng nếu có người muốn khiêu chiến chủ nhân nhà ta, vậy thì có thể đích thân tới nhà.
Khi lời này được tuyên bố ra, toàn cầu lập tức náo động, hiển nhiên những lời này quá cuồng vọng, để cho Vũ Tuyệt Tiên tự mình tới cửa, chuyện này nào có để Vũ Tuyệt Tiên vào mắt?
...
Kinh đô!
Sắc mặt Diệp Lăng Thiên âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng bàn tử trong tivi, mà Vũ Tuyệt Tiên mặc một bộ sam màu đen đứng đấy, sắc mặt không một gợn sóng, giống như căn bản không bị tác động đến.
- Tuyệt tiên đại ca, chỉ có thể làm phiền ngài tự mình theo ta đi Giang Nam một chuyến.
Diệp Lăng Thiên trở về không cam lòng nói.
- Diệp Lăng Thiên, sau khi trận đấu này qua, ngươi và ta làm ân đoạn nghĩa tuyệt.
Vũ Tuyệt Tiên khẽ lên tiếng, bước ra một bước trực tiếp biến mất ở trước mặt Diệp Lăng Thiên.
Nhìn bóng lưng Vũ Tuyệt Tiên đi xa, khuôn mặt Diệp Lăng Thiên trướng hồng, rù rì nói:
- Diệp Hiên, mặc kệ ngươi mạnh bao nhiêu, ở trước mặt Vũ Tuyệt Tiên, ngươi sẽ biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
...
Một tin tức truyền khắp toàn cầu, Vũ Tuyệt Tiên tự mình đi đến Giang Nam, muốn cùng Diệp Hiên tiến hành một trận đại chiến, mà trận chiến đấu này chính là trận đầu tiên sau trăm năm của Vũ Tuyệt Tiên, cũng để cho thành phố Giang Nam kín người hết chỗ, dồn dập muốn tận mắt thấy trận đại chiến thế kỷ này.
Vũ Tuyệt Tiên, người đàn ông trăm năm trước quét ngang thiên hạ không địch thủ, càng là dám hô lên, thiên địa không đường, duy ta tuyệt tiên.
Diệp Hiên, thần bí khó lường, không biết tu vi truyền thừa, tự hiển hóa trong mắt thế nhân, chưa bao giờ có một lần thất bại.
Hai người đều là tuyệt đại thiên kiêu, đây là một trận đại chiến hơn trăm năm, càng là một trận đại chiến thế kỷ, đến cùng ai mới là đệ nhất cao thủ Đông Phương, cũng sẽ từ trận chiến này quyết định ra.
...
Tiểu trúc Thanh Vân.
Diệp Hiên lười biếng ngồi dựa trên chiếc ghế xô-pha mềm mại, Trác Quân Đình đặt đôi tay ngọc ngà ở trên vai Diệp Hiên, thuần thục xoa bóp, làm cho Diệp Hiên rất là thoả mãn.
- Tiên sinh, ngài thật muốn đánh một trận cùng Vũ Tuyệt Tiên?
Hoàng bàn tử thấp giọng hỏi.
- Vũ Tuyệt Tiên, ta từng thấy được chuyện của người này trong hồ sơ cổ lão của Vũ An Ti, hoàn toàn chính xác chính là một vị kỳ tài nghìn năm không ra, hy vọng hắn sẽ không khiến ta thất vọng, dù sao thế giới này cũng sẽ phải rơi vào tay giặc, nếu nhân loại vẫn luôn gầy yếu như thế, đây chẳng phải quá không thú vị?
Diệp Hiên khẽ lên tiếng.
- Tiên sinh, tu vi của ngài vang dội cổ kim, Vũ Tuyệt Tiên làm sao có thể là đối thủ của ngài.
Hoàng bàn tử lên tiếng khen tặng.
Nghe thấy những gì Hoàng bàn tử nói, Diệp Hiên vẫn bình tĩnh, đôi mắt thâm thúy, nói:
- Hoàng bàn tử, ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ, thế gian này chưa bao giờ thiếu một ít kỳ tài khoáng thế, người từng thời đại luôn có mấy người như vậy làm cho thế nhân chú ý sùng bái, Vũ Tuyệt Tiên có thể được thế nhân tôn sùng như thế này, tất nhiên hắn có chỗ hữu dụng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận