Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1123 - Linh Sơn Lôi Âm



Chương 1123 - Linh Sơn Lôi Âm




- Hô!
Trong miệng Diệp Hiên phun ra một ngụm trọc khí, vạn dặm tinh không truyền đến từng tiếng nổ ầm ầm.
Nếu như đổi lại trước kia, Diệp Hiên chạy trốn khỏi trong tay Tây Phương Nhị Thánh, hắn tất sẽ trốn xuống Địa Tiên giới mai danh ẩn tích, cho đến khi vượt qua thiên đạo tam kiếp mới có thể xuất thế.
Nhưng hiện tâm tư Diệp Hiên hiện tại đã khác, hắn muốn mượn tay Tây Phương Nhị Thánh đến bức Nguyên Linh ra, nếu có thể để cho Tây Phương Nhị Thánh cùng Nguyên Linh chém giết lẫn nhau, cũng hợp với tâm ý của Diệp Hiên.
Hơn nữa, Diệp Hiên giờ phút này cầm pháp chỉ của Tây Phương Nhị Thánh trong tay, Linh Sơn hạ giới sẽ hoàn toàn nghe theo hắn điều khiển, vô hình chung để cho hắn có cơ hội làm một ít chuyện có lợi cho bản thân.
Đáng tiếc, hắn hiện tại hóa thành Thanh Minh Phật Tổ, tuyệt đối không thể bại lộ chân thân hắn là Diệp Hiên, càng không thể trở về ba mươi ba tầng Thiên Đình, đây là một chuyện bất đắc dĩ.
- Thiên địa như ván cờ, chúng sinh là quân cờ, đến tột cùng ai là quân cờ, ai là người cầm cờ, hiện tại còn chưa biết được.
Khóe miệng Diệp Hiên lộ ra một tia cười lạnh, phật quang quanh thân sáng chói, trực tiếp hóa thành một tia sáng lao về phía Địa Tiên giới.
......
Địa Tiên giới, Tây Ngưu Hạ Châu.
Thiên địa mờ mịt, mặt trời không có ánh sáng, tùy ý có thể thấy được tinh thần đầy trời xuyên thấu qua bầu trời, thỉnh thoảng có sao băng rơi xuống từ trong bầu trời, còn có tinh hà mênh mông kia đổ xuống, làm cho người ta có một loại cảm giác khủng bố hủy thiên diệt địa, chỉ là bị một tòa đại trận to lớn ngăn cản, nhao nhao yên diệt ở giữa bầu trời.
Ở trong thiên khung, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có Bồ Tát La Hán xuyên qua lại, bọn họ không ngừng lấy linh thạch pháp bảo gia trì Phong Thiên đại trận, để tránh thiên khung bị phá vỡ lần thứ hai mang đến tai nạn hủy diệt cho Tây Ngưu Hạ Châu.
Không chỉ có Tây Ngưu Hạ Châu, ba khác châu cũng như thế, năm đó hai đại Thiên Đình phát động thiên địa tuyệt trận, xuyên thủng ức vạn dặm thiên khung, ảnh hưởng không cách nào tưởng tượng được, không biết bao nhiêu sinh linh chết thảm trong trận hạo kiếp này, cho dù vạn năm thời gian trôi qua, nguyên khí của tứ đại bộ châu cũng không khôi phục bao nhiêu.
Cát vàng đầy trời, bụi bặm cuồn cuộn, Diệp Hiên mặc tăng bào màu trắng, một vầng phật quang dâng lên phía sau đầu, hắn đi chân trần giẫm lên cát vàng, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười, dưới ánh sao đầy trời chiếu rọi, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác thần thánh vĩ ngạn, càng làm cho người ta có một loại cảm giác kính sợ thật sâu.
Gió cuốn cát vàng đầy trời, tinh hà đổ vào trời đất, toàn bộ Tây Ngưu Hạ Châu thoạt nhìn xinh đẹp tuyệt luân, nhưng tình huống thực tế lại là tai nạn khắp nơi, không biết bao nhiêu sinh linh bị vây ở trong dầu sôi lửa nóng.
Thiên khung vô tận bị đánh thủng, hàng tỷ dặm mặt đất bị luân hãm, năm đó hai đại Thiên Đình đánh một trận, cuối cùng mở ra thiên địa hạo kiếp, tạo thành tai nạn cùng hậu quả không cách nào tưởng tượng.
Tây Ngưu Hạ Châu là nền tảng của Phật môn phương tây, có hàng tỷ Phật dân, đáng tiếc Phật thổ đã từng yên bình giờ phút này đã đầy lở loét, chỉ có cát vàng đầy trời che trời che đất, mỗi ngày đều có sinh linh phàm nhân táng thân bên trong bầu trời đầy cát vàng.
Chân trần Diệp Hiên vững vàng đi về phía trước, hắn một đường đi tới nhìn thấy khô cốt khắp nơi, có nhân loại, cũng có yêu tộc, càng có rất nhiều xương trắng của yêu thú, ở trong bầu trời bị cát vàng che khuất, tựa như luyện ngục nhân gian.
Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm, tuy vẻ mặt Diệp Hiên mang theo phật gia từ bi mỉm cười, nhưng đáy mắt chỉ chỉ có lãnh đạm vô tình, cho dù Vạn Linh gặp thiên địa đại kiếp nạn chết thảm khắp thế gian, trong đó có một nguyên nhân lớn liên quan đến hắn, nhưng Diệp Hiên cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Thiên địa luân hồi, vạn vật luân chuyển, từ thịnh đến suy là một quá trình cần thiết, chẳng qua Diệp Hiên tự nhận hắn chỉ tăng nhanh quá trình này, về phần vạn vật chúng sinh sống chết, cũng là bởi vì bọn họ nhỏ yếu.
Yếu đuối là cái tội đầu nguồn.
Diệp Hiên thủy chung tin vào đạo lý này, cho nên hắn nhất định phải làm cho mình càng thêm cường đại, tuyệt đối không khuất phục dưới người khác, cũng nhất định phải chân chính sừng sững trên chín tầng trời, quan sát vạn vật khắp thiên địa.
Tinh thần lấp lánh trên bầu trời, cát vàng gào thét bay loạn dưới mặt đất, Diệp Hiên đón ánh trăng đi về phía trước, từ đêm tối đi đến ban ngày, lại từ ban ngày đi đến đêm tối, hắn một đường đi về phía tây, phật quang quanh thân lại càng thêm yên bình.
Hành vân bố vũ, thi pháp ban thuốc, siêu độ cho người chết, bi thương vì người sống.
Diệp Hiên hành tẩu trong Tây Ngưu Hạ Châu, mỗi một nơi đều phải phát dương Phật pháp, hắn thi triển Phật pháp phổ độ chúng sinh, Phật dân vô tận quỳ lạy dập đầu với hắn, trong miệng lại càng tụng đại danh của hắn.
Đương nhiên, cái gọi đại danh cũng không phải của Diệp Hiên, mà là pháp hiệu Thanh Minh của hắn, bởi vì Diệp Hiên biết mình tái hiện Tam Giới, cái tên Diệp Hiên dĩ nhiên không thể dùng được, hắn muốn hóa thành Thanh Minh quấy nhiễu phong vân khắp thiên địa, càng phải từng bước đạt được mục đích của bản thân.
Về phần hắn một đường đi tới phát huy Phật pháp phổ độ chúng sinh, cũng chỉ là tạo thế cho hắn mà thôi.
Khoảng hai mươi bảy năm trôi qua, Diệp Hiên giống như một tăng nhân hành cước đi khắp Tây Ngưu Hạ Châu, ở mỗi một chỗ đều lưu lại dấu chân của hắn, việc thiện hắn làm cũng dần dần được người ta biết đến, thanh danh cũng dần dần truyền bá khắp Tây Ngưu Hạ Châu.
Linh Sơn, Đại Lôi Âm Tự.
Linh khí đầy trời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận