Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 861 - Đứa trẻ ngoan cố



Chương 861 - Đứa trẻ ngoan cố




- Đạo hữu cứu mạng.
Hồ Mị Nhi túc hạ sinh vân, chạy ra cạnh đầm nước, lúc này dung mạo Diệp Hiên đập vào trong mi mắt của nàng.
Tốt một cái tuấn tú tiểu sinh!
Hồ Mị Nhi nhìn thấy dung mạo Diệp Hiên, nàng nao nao, đáy mắt xẹt qua một nét không đành lòng, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Hồng Hài Nhi tiến tới đầm nước, đáy mắt không đành lòng cũng từ từ tiêu tán.
- Có ác nhân muốn bức ta gả cho với hắn, xin đại ca cứu ta một mạng.
Hồ Mị Nhi điềm đạm đáng yêu, hai mắt ngấn lệ, dáng vẻ bi thương khẩn cầu Diệp Hiên.
Đáng tiếc, từ đầu đến cuối Diệp Hiên đều không nhúc nhích, tựa như không có nghe thấy Hồ Mị Nhi xin giúp đỡ, hắn vẫn đứng ở bên cạnh đầm nước, giống như không phát giác được bên cạnh có thêm một người.
- Nha đầu chết tiệt, ngươi tiếp tục chạy trốn đi.
Hồng Hài Nhi mang theo chúng yêu thủ hạ đi đến, khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên bên cạnh Hồ Mị Nhi, Hồng hài nhi hơi ngẩn ra, không ngờ ở trong rừng sâu núi thẳm này lại còn có người lạ ở đây.
- Đại ca, cầu ngươi cứu ta.
Nhìn Diệp Hiên không nói không rằng, sắc mặt Hồ Mị Nhi khẽ biến, con ngươi hơi chuyển động, giang ra hai tay muốn lay động cánh tay Diệp Hiên, cũng không đợi nàng lại gần Diệp Hiên, một cỗ lực lượng cực kỳ đáng sợ từ quanh thân Diệp Hiên nở rộ, trong nháy mắt đánh bay nàng ra ngoài.
- A!
Trong miệng Hồ Mị Nhi phát ra tiếng thét chói tai, cả người hung hăng rơi xuống mặt đất ở xa.
Lúc này.
Diệp Hiên thu hồi suy nghĩ, chậm rãi đi về phía nhà tranh của mình, làm ngơ đối với Hồ Mị Nhi xin giúp đỡ, ngay cả hứng thú liếc mắt nhìn Hồng Hài Nhi một cái cũng không có, giống như coi hai người là không khí.
Không trách Diệp Hiên bày ra bộ dáng như thế, hắn ở đây định cư một vạn năm một mực suy tư cách bước vào Chuẩn Thánh, làm sao nhàn rỗi quản chuyện của những con kiến hôi này.
Về phần cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân - câu nói rỗng tuếch này, Diệp Hiên không có chút hứng thú, Hồ Mị Nhi này sống hay chết càng không có quan hệ gì với hắn.
- Đứng lại.
Bỗng nhiên, không đợi Diệp Hiên trở về nhà cỏ, tiếng quát của Hồng Hài Nhi truyền đến, cũng không thấy hắn có động tác gì, trực tiếp ngăn cản đường đi của Diệp Hiên, càng không ngừng nhìn kỹ Diệp Hiên.
- đạo nhân ngươi có tu vi thật mạnh, không bằng tỷ thí tỷ thí với bổn vương một trận. Như thế nào?
Hồng hài nhi trời sinh tính tình quái đản, là một tiểu tử lông mao còn chưa mọc đủ lại có máu háo thắng, khi hắn phát hiện nhìn không thấu tu vi Diệp Hiên, làm cho trong lòng hắn dâng lên tò mò thật lớn, muốn thử xem tu vi Diệp Hiên ra sao.
Phàm là người hiểu rõ Hồng Hài Nhi đều biết, tiểu tử này rất thích đánh nhau, không biết đã gây ra bao nhiêu phong ba ở Tây Ngưu Hạ Châu, chỉ là tiên phật khắp nơi nhìn trên mặt mũi vợ chồng Ngưu Ma Vương, cũng sẽ không so đo quá nhiều với hắn, điều này cũng dưỡng thành tính cách cuồng vọng tự đại của hắn.
- Vị đại ca này, hắn là Hồng Hài Nhi, con trai của Ngưu Ma Vương.
- Ngươi phải cẩn thận.
Hồ Mị Nhi bước nhanh đến, tuy bị tiên lực hộ thể của Diệp Hiên chấn bay ra ngoài, nhưng cũng không có bị thương, khi nàng phát hiện Hồng Hài Nhi ngăn cản đường đi của Diệp Hiên, sắc mặt nàng hiện ra ý cười, biết mình có hi vọng chạy trốn.
- Hồng hài nhi?
Diệp Hiên khẽ nói ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hồng Hài Nhi xẹt qua vẻ thâm sâu.
- Xem ra đạo nhân ngươi cũng biết đại danh của bổn vương?
Hồng Hài Nhi kiêu căng lên tiếng, tự có một phen đắc ý, nói:.
- Bản vương thấy tu vi của ngươi không tệ, không bằng đi theo bên cạnh bổn vương, như thế nào?
Diệp Hiên vốn tuấn tú, tựa như một thư sinh, bên cạnh Hồng Hài Nhi đều chỉ là một ít yêu ma quỷ quái, khi hắn nhìn thấy tu vi Diệp Hiên không tệ, trong lòng tự nhiên có ý muốn thu phục Diệp Hiên.
- đạo nhân kia, còn không mau bái kiến đại vương nhà ta?
Một tiểu yêu gầm nhẹ, tự có một phen cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
- Ồn ào!
Phanh!
Chợt, một tiếng nổ vang lớn truyền đến, một chuyện cực kỳ đáng sợ xuất hiện, chỉ thấy tiểu yêu này nổ tung, trực tiếp hóa thành một đoàn mưa máu rơi xuống trên bãi cỏ.
Một màn như thế làm cho Hồng Hài Nhi giật mình tại chỗ, ba hơi trôi qua hắn mới phục hồi tinh thần, hắn nhìn thấy tiểu yêu dưới tay không hiểu sao chết thảm, sắc mặt nhất thời đại biến nhìn về phía Diệp Hiên.
- To gan, ngươi lại dám giết người của bổn vương?
Ông!
Tam Mụi Chân Hỏa tràn ngập, trải rộng hư không, tuy Hồng Hài Nhi không thấy rõ Diệp Hiên như thế nào ra tay đánh chết tiểu yêu, nhưng trong sơn cốc này ngoại trừ Diệp Hiên còn có người nào?
- Khi nam bá nữ, ngoan cố đến cực điểm, vợ chồng Ngưu Ma Vương thật không có giáo dục tốt ngươi.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Ngươi muốn chết?
Nghe thấy Diệp Hiên trách cứ, Hồng Hài Nhi giận dữ trong lòng, cất tiếng gầm nhẹ, tam mụi chân hỏa tràn ngập, cả sơn cốc đều bị Tam Mụi Chân Hỏa che lấp, ngọn lửa thiêu sập hư không nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
- Giết!
Hỏa Tiêm Thương xuyên qua, thẳng đến Diệp Hiên, Tam Mụi Chân Hỏa che khắp đất trời hóa thành một còn hỏa long dài vạn dặm gào thét lao tới Diệp Hiên, nhất thời làm cho phương thiên địa này nổ vang, Hồng Hài Nhi không nói một lời nhảm nhí, trực tiếp ra tay muốn chém giết Diệp Hiên.
- Thật đúng là một mao đầu tiểu tử ngang bướng.
Đối mặt với Hồng Hài Nhi công phạt, Diệp Hiên cũng không có bất kỳ tránh né nào, bởi vì hắn căn bản không cần tránh né, chỉ vì đòn tấn công của Hồng Hài Nhi chỉ là một chuyện khôi hài trong mắt hắn.
Điểm ra một chỉ, phong thiên khốn địa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận