Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2091: Ác mộng bừng tỉnh

Chương 2091: Ác mộng bừng tỉnh
Chỉ là, máu tươi không ngừng tràn ra khóe miệng Diệp Hiên, thiên môn bị hủy, đây đối với hắn mà nói là trọng thương hủy diệt căn cơ a, Diệp Hiên đều ngây ngô nhất phiến, mặc dù tu vi trong cơ thể không có rơi xuống quá nhiều, nhưng đã không có chút khả năng đề thăng nào nữa.
- Tốt tốt tốt!
Vạn cổ bóng ma căn bản không nhìn đến Diệp Hiên một cái, trong tay hắn nắm lấy một tia lực lượng hoa thải thần bí, lực lượng cấm kỵ kinh khủng kịch liệt dâng trào, một đôi mắt màu đỏ tươi giống như đang thưởng thức báu vật xinh đẹp nhất thế gian.
- Thực hiện lời hứa của ngươi!
Diệp Hiên ráng chống đỡ lấy không để cho mình ngã ra đất, mất đi tòa thiên môn thứ nhất để hắn nhận lấy trọng thương, chỉ là hắn chăm chú chăm chú nhìn lấy vạn cổ bóng ma, chờ đợi lấy vạn cổ bóng ma thực hiện hứa hẹn đối với mình.
Có lẽ là lời Diệp Hiên nói để vạn cổ bóng ma quay lại, hắn cầm hoa thải thần bí trong tay đánh vào chính mình, cả người không ngờ lại hiện ra một tia tức giận, mặc dù vẻn vẹn lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng lại làm cho vạn cổ bóng ma cả đều nhìn có chút bất đồng.
Xem như xong tất cả những thứ này, vạn cổ bóng ma tựa như sảng khoái thở ra một hơi, lúc này mới thản nhiên nhìn lại Diệp Hiên, nói:
- Vừa rồi ta đã nói qua cho ngươi, cấm kỵ quấn thân, không người nào có thể cứu, đây cũng không phải là là ta đang lừa gạt ngươi, mà là sự thật.
- Ngươi đang đùa ta?
Sau một khắc, đôi mắt Diệp Hiên tĩnh mịch mà âm lệ, hàm răng cơ hồ đều muốn bị hắn cắn nát, một loại sát cơ chưa bao giờ có bộc phát ra trên người Diệp Hiên.
Ứng đối với sát cơ Diệp Hiên bộc phát ra, vạn cổ bóng ma cũng không có bị bất kỳ ảnh hưởng gì, mà là tiếp tục thản nhiên nói:
- Hỗn độn to lớn, ngươi không cách nào tưởng tượng, cái gọi là cấm kỵ, không bị hỗn độn sở dung, ta tuy là một trong cấm kỵ, nhưng lực lượng cấm kỵ mỗi người đều không giống nhau, coi như ta tự mình đi tới giải cứu hắn, tại hai loại lực lượng cấm kỵ triệt tiêu, hắn cũng sẽ hóa thành tro bụi mà chết, cho nên ta nói cấm kỵ quấn thân không người nào có thể cứu.
Vạn cổ bóng ma nói đến đây thì có chút dừng lại:
- Tuy nhiên, nếu ta đã đồng ý với ngươi, tự nhiên sẽ không hủy hứa hẹn, ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng, nhưng có thể cứu hắn được hay không, vậy phải xem chính ngươi.
- Tên tạp toái ngươi!
Diệp Hiên suy yếu mở miệng, đôi mắt đều bạo ngược tới cực điểm, nhưng đối với vạn cổ bóng ma trước mắt hắn lại bất lực.
- Ta biết rõ ngươi hận ta, nhưng ta đích xác không có lừa gạt ngươi, trước khi ngươi đến ta cũng đã nói với ngươi, cấm kỵ quấn thân ta không cứu được hắn, nếu như không phải ngươi nguyện ý dâng ra thiên môn của ngươi, thì cơ hội cứu hắn đều sẽ không có, cho nên ta cũng không có lừa gạt ngươi cái gì.
Đối với nỗi oán hận của Diệp Hiên, vạn cổ bóng ma vẫn thờ ơ, đến cảnh giới này của hắn, đã không còn bị bất kỳ lời gì nói động được.
Xoẹt!
Vạn cổ bóng ma rời tay đánh ra một cái Tinh Không La Bàn, vững vàng rơi vào trong tay Diệp Hiên, giọng hắn cũng đúng lúc vang lên.
- Tại điểm tiêu chí cuối cùng trong Tinh Không La Bàn, có một người có lẽ sẽ cứu được hắn, chỉ là người này có nguyện ý giúp ngươi hay không, vậy thì phải xem chính ngươi, ngươi có thể đi.
Vạn cổ bóng ma phất tay, đã hạ lệnh trục khách đối với Diệp Hiên.
Nắm lấy Tinh Không La Bàn trong tay, đôi mắt Diệp Hiên âm lệ không nói gì, hắn lặng lẽ nhặt cổ kính màu đen trên mặt đất lên, cũng không có nói bất kỳ lời nói nhảm nào, lộ vẻ lảo đảo bước ra ngoài hướng sơn cốc.
Nhưng không chờ Diệp Hiên đi ra được mười mấy bước, có lẽ là nội tâm vạn cổ bóng ma không đành lòng, cũng có lẽ là hắn có mục đích khác, âm thanh bình thản của hắn truyền đến từ sau lưng Diệp Hiên.
- Mặc dù thiên môn của ngươi bị hủy, nhưng Nghịch Tự Quyết có thể đoạt huyền cơ hỗn độn ảo diệu vũ trụ, có lẽ ngươi còn có một tia hi vọng, chính ngươi bảo trọng đi.
Đáng tiếc, Diệp Hiên giống như xem lời hắn nói như không khí, cả người cô tịch đi tới, bước chân của hắn mặc dù lảo đảo, nhưng thủy chung đều chưa từng có nửa bước lưu lại, càng không có quay người nhìn lại vạn cổ bóng ma một cái.
- Tính tình tên tiểu tử này thật bướng bỉnh!
Nhìn qua bóng lưng Diệp Hiên đi xa, khí tức vạn cổ bóng ma hơi hỗn loạn, trong miệng truyền đến tiếng thì thầm, chỉ là hắn cũng không hối hận với cách làm vừa rồi, bởi vì thật sự là hắn cần một tia luân hồi áo nghĩa trong thiên môn của Diệp Hiên.
- Thần Tổ Vạn Thú, ta tin tưởng ngươi vẫn còn sống, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có giúp hắn hay không, con cờ này rốt cuộc ngươi muốn hay là không muốn?
Đôi mắt đỏ tươi của vạn cổ bóng ma hơi lấp lóe, lại lần nữa ngồi xếp bằng ở bên bờ đầm, một lần nữa hóa thành một khỏa tuyên cổ bàn thạch.
...
Trời cao mây nhạt, phong thanh khí sảng.
Cả Thế Giới Hồng Hoang tràn ngập linh khí, thậm chí cây cỏ thực vật sinh trưởng cũng cao lớn hơn rất nhiều so với lúc trước, chỉ là Diệp Hiên một mình lảo đảo đi trong núi rừng, trên người hắn mang theo một chút cô tịch cùng bi thương, đôi mắt đều lộ rõ ngây ngô, cho đến khi rốt cuộc hắn cũng không kiên trì nổi mà ngất trên mặt đất, lăn xuống dốc vách sườn núi.
Bịch!
Dưới vách núi là nước sông cuồn cuộn, con sông lớn này không biết thông đến chỗ nào, cứ mang theo Diệp Hiên đi xa trong sóng nước, cho đến khi Diệp Hiên hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
...
Máu, máu tươi, máu tươi thê diễm mà mỹ lệ !
Mộng, ác mộng, ác mộng Liễu Bạch Y chết thảm ở trước mắt !
Bạn cần đăng nhập để bình luận