Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 726 - Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm



Chương 726 - Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm




Diệp Thiên run rẩy, kích động không cách nào nói thành lời.
- Mau, Lâm nhi, mau nhìn xem trong ngọc giản này ghi lại pháp quyết gì.
Lý Tiểu Nguyệt kích động lên tiếng, vội vàng bảo thiếu niên mở công pháp trong ngọc giản ra.
Nhìn cha mẹ kích động, thiếu niên nào dám chậm trễ, vội vàng rót linh lực vào ngọc giản trong tay, một màn kế tiếp làm cho một nhà ba người ngốc trệ tại chỗ.
Ông!
Tiên quang lưu chuyển, linh văn sinh sôi nảy nở, từng đạo phù văn huyền ảo tràn ngập, còn có tiên âm quanh quẩn bên tai, chỉ là tiên âm truyền đến từ ngọc giản không ngờ làm cho tu vi trong cơ thể một nhà ba người nhanh chóng tăng trưởng, điều này cũng làm cho bọn họ ngốc trệ không nói gì.
- Tiên kinh, đây là tiên kinh, hắn quả nhiên chính là tổ tiên Diệp Hiên của chúng ta.
Sắc mặt Diệp Thiên đỏ lên, kích động không thể kiềm chế được, đôi mắt lúc này đỏ hồng, vô số nước mắt tràn ra, hắn cất tiếng khóc trong rừng trúc, hy vọng Diệp Hiên có thể một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
Đáng tiếc, Diệp Hiên chưa bao giờ tính toán nhận nhau với hậu nhân nhà họ Diệp, vô luận Diệp Thiên khẩn cầu như thế nào, Diệp Hiên cũng không xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Hiên tản bộ trong bầu trời, đám người Hoàng bàn tử đi theo phía sau, một đường đi qua hơn nửa nhân gian giới, hơi thở quanh người Diệp Hiên càng thêm lạnh nhạt.
Nhân gian giới vẫn như cũ là nhân gian giới, nhưng ở trong vạn trượng hồng trần này không còn có người cùng vật Diệp Hiên quen thuộc, cũng làm cho Diệp Hiên dần dần coi thường nhân gian giới.
Thành phố Giang Nam.
Khoa học kỹ thuật và tu tiên cùng tồn tại, hai con đường này tuy không giống, nhưng đồng loạt tiến lên, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tu tiên giả từ trên cao xẹt qua, cũng có phi thuyền qua lại trên không trung.
Diệp Hiên đi dạo giữa bầu trời cao, nhìn xuống thành phố Giang Nam phía dưới, nhưng cũng không tìm được cảnh tượng quen thuộc trong trí nhớ.
- Tu tiên giả phương nào không có quy củ như thế, dám không nhìn cấm không lệnh?
Bỗng nhiên, hơn mười đạo lưu quang bay lên trời, trực tiếp xuất hiện trước đám người Diệp Hiên, người cầm đầu là một nữ tử trẻ tuổi, dáng người lồi lõm, dung mạo cực kỳ kinh diễm.
- Cút!
Hoàng bàn tử cũng không có thương hương tiếc ngọc, Diệp Hiên đang du ngoạn cố địa, làm sao có thể để cho đám con kiến hôi này quấy rầy, Hoàng bàn tử lạnh lùng quát lớn.
- To gan!
Bị Hoàng bàn tử mắng chửi, nữ tử trẻ tuổi hơi ngạc nhiên, nháy mắt phục hồi tình thần, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, hơn mười vị tu tiên giả trong nháy mắt vây quanh đám người Diệp Hiên ở trung ương.
- Các ngươi muốn chết.
Sắc mặt Hoàng bàn tử trong nháy mắt âm hàn, ánh sáng thiên tiên hiện ra quanh thân, để thiên địa ong ong lay động, tiên nhân oai triển lộ không thể nghi ngờ, giống như sau một khắc sẽ chém tận giết tuyệt những người trước mắt.
- Tiên... Tiên nhân?
Nữ tử trẻ tuổi nhìn thấy tiên quang nở rộ quanh người Hoàng bàn tử, vẻ mặt vốn xấu hổ trong nháy mắt biến thành hoảng sợ, đôi mắt đẹp càng gắt gao mở to, trong mắt đều là vẻ sợ hãi.
- Làm thế nào nó có thể... Ngươi làm thế nào là tiên nhân?
Cô gái trẻ kinh hãi muốn chết, nhưng khi cô nhìn thấy đám người Cố Bắc Thần, cả người đều cảm thấy nhũn ra, bởi vì giờ phút này không chỉ có Hoàng bàn tử triển khai ra tu vi Thiên Tiên, quanh người Cố Bắc Thần và hơn mười thành viên Minh Phủ cũng đang tỏa ra tiên quang.
Không thể xảy ra, không thể tưởng tượng nổi, lại càng không dám tin, nữ tử trẻ tuổi nhìn thấy hơn mười vị Thiên Tiên xuất hiện trước mặt nàng, điều này quả thực làm cho nàng như rơi vào mộng, chậm chạp không cách nào tỉnh lại.
- Băng Nhi!
Bỗng nhiên.
Một đạo linh quang từ thành phố Giang Nam phóng lên trời, một vị nữ tử thân thể uyển chuyển lặng yên xuất hiện ở trong hư không, khi người này xuất hiện, đám người Hoàng bàn tử ngẩn ra, tiên quang quanh thân đều từ từ tiêu tán.
- Sư phụ... Sư tôn... Hắn... Bọn họ là tiên nhân...
Thiếu niên nữ tử kinh hãi lên tiếng, trong nháy mắt đi tới trước người sư tôn, ánh mắt nhìn về phía đám người Diệp Hiên lộ vẻ kinh sợ đến cực điểm.
Vân Mộng Dao.
Một cố nhân năm xưa, một cố nhân đã lâu đến mức Diệp Hiên sắp quên mất người này tồn tại.
Nếu Diệp Hiên nhớ không lầm, năm đó hắn từ chiến trường Huyết Hải trở về thành phố, người phụ nữ này từng là cô giáo của Diệp Linh Nhi, có rất nhiều giao tiếp với hắn và người nhà.
Chỉ là Diệp Hiên thế nào cũng không ngờ, mấy ngàn năm trôi qua, Vân Mộng Dao thế nhưng còn sống, giờ phút này lại xuất hiện trước mặt hắn.
Tại thời điểm này.
Không chỉ có Diệp Hiên nhận ra người tới, khi Vân Mộng Dao nhìn thấy đám người Hoàng bàn tử cũng hơi ngẩn ra, nhưng khi nàng nhìn thấy Diệp Hiên, cả người giống như hóa thành con rối, không còn nửa điểm khí tức truyền đến.
- Đã lâu không gặp.
Diệp Hiên nhẹ nhàng lên tiếng.
- Đã lâu... Đã lâu không thấy.
Vân Mộng Dao tỉnh lại từ trong ngốc trệ, một lần nữa khôi phục bộ dáng thanh lãnh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hai tay của cô hơi nắm chặt, móng tay ấn vào lòng bàn tay mà không biết, chứng minh Vân Mộng Dao cũng không có bình tĩnh như mặt ngoài.
Mấy ngàn năm trôi qua, hai người lại gặp nhau, chào nhau một tiếng, sau đó trở nên yên lặng.
- Tôi... Tôi không nghĩ... Sinh thời tôi… Tôi có thể nhìn thấy anh.
Sau hơn mười hơi, Vân Mộng Dao dẫn đầu phá vỡ bình tĩnh.
- Đúng vậy, hơn sáu ngàn năm rồi, cô và ta có thể gặp lại cũng coi như hữu duyên.
Diệp Hiên thở dài, đáy lòng cũng có chút thổn thức, có lẽ Vân Mộng Dao chính là cố nhân cuối cùng của hắn ở nhân gian giới.
Nghe sư tôn và Diệp Hiên đối thoại, đôi mắt Lý Băng Nhi kinh nghi bất định, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng hiện ra vẻ hoảng sợ, bởi vì nàng luôn nghe được Vân Mộng Dao nhắc tới một nam tử, từ lúc nàng đi theo bên cạnh Vân Mộng Dao, truyền thuyết về người đàn ông này vẫn luôn được nàng ghi nhớ trong lòng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận