Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 291 - Ngươi chạy không thoát



Chương 291 - Ngươi chạy không thoát




- Hắn là Độ Kiếp kỳ, lại còn tu thành Bán Tiên Thể, đi mau.
Tiếng la hét vang trời, hoảng loạn tột cùng, chỉ thấy Thiên Tùng Vân Kiếm bỗng nhiên thu nhỏ lại, một hư ảnh màu đen hiện lên trên thân kiếm, hóa thành một Độn Quang, trực tiếp tê liệt hư không vô tận, không đợi Cung Bản Vũ Thiên tỉnh táo lại, hắn đã trực tiếp bị kéo vào hư không, trong nháy mắt biến mất khỏi thành phố Giang Nam.
- Thiên địa na di đại pháp?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, một chữ một trận, giọng nói âm u tột cùng.
Hư ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện có thể thi triển ra thần thông mà đại tu sĩ mới có, điều này cũng làm cho Diệp Hiên trở tay không kịp, làm cho mặt hắn âm trầm đến tận cùng.
Thiên địa na di đại pháp, là một thuật pháp thần thông, trong nháy mắt có thể di chuyển trăm ngàn dặm, Diệp Hiên cũng đang tu luyện loại thần thông này, nhưng vẫn còn chưa có nắm giữ, chỉ là hắn không ngờ, ở thế giới Mạt Pháp này vẫn còn có người có thể thi triển ra loại thần thông này.
- Các ngươi chạy không được.
Đôi mắt trở nên Diệp Hiên thâm độc, âm thanh càng tàn khốc dữ tợn, hắn bước ra một bước, hóa thành lưu quang lao tới Đông Doanh.
...
Lưu quang cực nhanh, xuyên toa hư không.
Theo một tiếng nổ vang truyền đến, không gian bị xé nứt ra một lỗ hổng, Cung Bản Vũ Thiên mang theo Thiên Tùng Vân Kiếm trực tiếp rơi xuống từ trên cao, hung hăng đập vào một núi vô danh.
Phốc!
Cung Bản Vũ Thiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hắn đờ đẫn, giống như mất đi linh hồn, cứ thế mà nằm ở trên đỉnh núi, miệng lại nỉ non.
- Vì sao? Vì sao? Vì sao ta không giết được hắn?
Bỗng nhiên, Cung Bản Vũ Thiên đứng dậy, hắn gắt gao nắm lấy Thiên Tùng Vân Kiếm, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, lên tiếng hét lớn:
- Lão sư, ngươi xuất hiện, ngươi xuất hiện nói cho ta biết, không phải ngươi đã nói, Thiên Tùng Vân Kiếm hủy thiên diệt địa, nhất định có thể giết chết được Diệp Hiên sao?
Ông!
Một luồng hắc khí bay ra từ trong Thiên Tùng Vân Kiếm, ánh sáng xung quanh hư ảnh màu đen ảm đạm, giống như muốn tán loạn trong trời đất.
- Hắn... Hắn là Độ Kiếp kỳ... Tu... Tu thành Bán Tiên Thể... Ngươi... Ngươi giết không được hắn... Nếu... Nếu như không phải ta liều mạng hồn phi phách tán... Thi triển ra thiên địa na di đại pháp... Ngươi và ta đều phải chết ở trong tay của hắn…
Hư ảnh màu đen suy yếu lên tiếng, âm thanh run sợ.
Nghe thấy những lời hư ảnh màu đen nói, Cung Bản Vũ Thiên dại ra tại chỗ, hắn ngồi ngẩn ngơ ra đó, hai tay nắm chặt lộ cả gân xanh, chứng minh trong lòng hắn chấn động đến trình độ nào.
Bỗng nhiên!
Mặt Cung Bản Vũ Thiên trắng bệch, hắn bỗng nhiên quay lại từ trong suy nghĩ, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, giống như nghĩ đến cái gì đó, hắn nhặt Thiên Tùng Vân Kiếm lên muốn rời khỏi nơi đây.
- Ngươi muốn đi đâu?
Khí tức hư ảnh màu đen cứng lại, trong nháy mắt ngăn Cung Bản Vũ Thiên lại.
Sắc mặt Cung Bản Vũ Thiên tái nhợt, cả răng đều run lên, run rẩy nói.
- Ta giết thuộc hạ Diệp Hiên, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, lấy tính tình ác độc của hắn, nhất định hắn sẽ đi Đông Doanh giết toàn bộ nhà ta.
- Ngu xuẩn!
Hư ảnh màu đen gầm nhẹ răn dạy.
- Ta thật vất vả mới cứu được ngươi ra, nếu bây giờ ngươi trở về Đông Doanh, không chỉ là người nhà của ngươi chết, mà ngay cả ngươi cũng sẽ phải chết ở trong tay của hắn.
- Lão... Lão sư... Cái kia... Ta đây nên làm gì bây giờ?
Cung Bản Vũ Thiên làm sao không hiểu rõ đạo lý này, hắn bất lực mà quỳ rạp xuống đất, cơ thể không ngừng run rẩy.
- Thái thượng vong tình, vô dục vô cầu, nếu ngươi muốn mạnh hơn, cũng chỉ có thể buông tha bọn họ, ngày sau vì bọn họ mà báo thù.
Hư ảnh màu đen lạnh lùng lên tiếng, chỉ là khí tức hắn rất hỗn loạn, hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bởi vì hắn biết, Cung Bản Vũ Thiên đời này không thể nào báo thù, lực lượng hắn có chỉ là do Thiên Tùng Vân Kiếm ban tặng, mà Thiên Tùng Vân Kiếm đã bị hủy một nửa, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của tên Diệp Hiên kia?
- Lão sư, ngươi gạt ta, ngươi thật sự coi ta là con nít ba tuổi?
Bỗng nhiên, Cung Bản Vũ Thiên ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh màu đen, giữa đôi mắt bất chợt chảy nước mắt là máu.
- Thiên địa Mạt Pháp, linh khí không còn, Thiên Tùng Vân Kiếm đều đã bị hủy ở trong tay Diệp Hiên, dù cho ta không để ý đến sống chết của người nhà, nhưng ta có thể lấy cái gì đi báo thù?
Đối mặt với sự chất vấn của Cung Bản Vũ Thiên, khí tức hư ảnh màu đen lại càng thêm hỗn loạn, bầu không khí trong lúc nhất thời chợt tĩnh mịch không tiếng động.
- Hài tử, ngươi biết ta là ai không?
Hư ảnh màu đen yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc cũng thở dài nói:
- Ta là đệ nhất Thiên Hoàng của Đông Doanh - Cung Bản Chính Hà, ngươi là con cháu đời sau duy nhất của ta, nếu như ngươi cũng chết, ta thật sự là vô hậu.
Nghe thấy những lời hư ảnh màu đen nói, Cung Bản Vũ Thiên lại lần nữa dại ra, hơn mười phút trôi qua nhưng hắn vẫn không có lấy lại được tinh thần, vào lúc này, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao hư ảnh màu đen lại một mực trợ giúp hắn mà không lấy lợi.
- Thiên địa Mạt Pháp, linh khí không còn, ta không cam lòng chết đi, ta đem một thân tu vi đưa vào trong Thiên Tùng Vân Kiếm, càng phong ấn tàn hồn vào trong Thôn Chính Yêu Đao, chính là hy vọng có một ngày, linh khí thiên địa sống lại, ta có thể tái hiện thế gian, bước vào Địa Tiên Giới trong truyền thuyết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận