Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 109 - Nói lý (2)



Chương 109 - Nói lý (2)




- Sở giáo quan, nỗ lực lên…
- Sở giáo quan, để cho Diệp tiên sinh thấy thực lực Địa tổ chúng ta một chút…
Trên đài, hai người đứng đối diện nhau, thành viên tổ dưới đài lại dồn dập thay Sở Thiên Hà cổ động, đám người kích thích gào thét bên tai không dứt.
- Tới…
Diệp Hiên ngoắc ngoắc ngón tay, trên khuôn mặt vẫn thủy chung mỉm cười, chỉ là động tác khiêu khích này lại làm cho Sở Thiên Hà đỏ bừng cả mặt, đôi mắt cũng lập tức đầy nổi giận.
- Ngươi muốn chết!
Ầm!
Sở Thiên Hà cuối cùng cũng tức giận, hắn bỗng nhiên phát lực, tinh cương thạch xếp thành mặt nền lập tức rạn nứt, một đôi Thiết Chưởng vung mạnh trong hư không, cả người tựa như một con mãnh hổ xuống núi, cuồng bạo đánh tới Diệp Hiên.
- Là Đại Ngã Bi Thủ, dĩ nhiên là Đại Ngã Bi Thủ, đây là vũ kỹ giúp Sở giáo quan thành danh!
Có thành viên địa tổ hoảng sợ gào thét, đôi mắt đầy kích thích.
- Vị Diệp tiên sinh nhất định sẽ thua, phải biết rằng Đại Ngã Bi Thủ của Sở giáo quan có thể đánh nứt đá phân kim, mặc dù đều là cổ võ Tông Sư nhưng cũng có rất ít người dám chính diện tiếp nhận một kích của Sở giáo quan.
Còn có người nói chắc như đinh đóng cột, giống như sớm đã nhìn thấy Diệp Hiên bị thua.
Ầm!
Chợt!
Một tiếng nổ nặng nề truyền đến, một màn trên lôi đài xuất hiện trong mắt mọi người, mọi người lúc đầu đều hưng phấn, nhưng ngay lúc này tất cả đều biến mất, trên khuôn mặt càng là hóa thành dại ra.
- Chuyện này... chuyện này sao có thể?
- Mở... Đùa gì thế?
Sau mấy hơi thở, thành viên địa tổ ầm ầm lên tiếng, hoàn toàn không thể tin được trước những gì mình đang nhìn thấy.
Lôi đài tiến lên!
Diệp Hiên không nhúc nhích, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười ấy trên mặ, nhưng bàn tay trong suốt như ngọc của hắn lại đang bóp ở cổ Sở Thiên Hà, càng là nhấc lên tới giữa không trung.
Khuôn mặt Sở Thiên Hà xanh tím, xương cổ không ngừng truyền đến tiếng răn rắc giòn vang, tứ chi càng là tuỳ tiện đấm đá, gần giống như một con gà nhỏ yếu, đang đợi bị người ta giết chết.
- Sách sách sách!
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, trong mắt có lãnh mang xẹt qua, âm thanh vẫn bình tĩnh như cũ, nói:
- Quá yếu, ông thật sự quá yếu..
- Thả... Buông... Tôi... Chịu thua.....
Sở Thiên Hà gian nan lên tiếng, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được, bàn tay bóp ở nơi cổ hắn, đến tột cùng ẩn chứa lực lượng kinh khủng dường nào, nếu như sau một chốc, chính mình chắc chắn sẽ bị đối phương bóp chết ở ngay trong tay.
Sợ đến vỡ mật, sinh tử tập kích, đây chính là cảm giác ngay lúc này của Sở Thiên Hà.
- Không phải tôi đã nói, con người của tôi rất nói đạo lý, nếu ông đã không phục tôi, vậy ông cũng chỉ có thể trở thành một người chết.
Diệp Hiên dường như nói một chuyện rất bình thường, nhưng rơi vào trong tai của mọi người, lại làm cho bọn họ rợn cả tóc gáy, giống như rơi vào Địa Ngục Thâm Uyên vậy.
- Diệp tiên sinh, thủ hạ lưu tình.
Thanh Long lo lắng đến trắng bệch cả mặt, càng là lên tiếng nói.
Ầm!
Diệp Hiên vung mạnh bàn tay, một cái tát đã đánh bay Sở Thiên Hà ra, càng làm cho người này truyền bị gãy thêm vài đoạn xương cốt, máu tươi từ trong miệng Sở Thiên Hà phun ra, cả người càng xoay tròn ba trăm sáu mươi lăm độ trên không trung, bỗng nhiên rơi đập ở trên lôi đài.
Phốc!
Máu đỏ nhuộm dần lôi đài, mấy cái răng hỗn tạp cũng rơi rụng ra, Sở Thiên Hà không ngừng đang co quắp người, mà thành viên Địa tổ quan sát một màn này đã thay đổi tĩnh mịch không tiếng động, giống như linh hồn đã rời đi mất vậy.
Đông —— đông —— đùng.
Như kinh đào phách ngạn (*), lại tựa như loạn thạch xuyên khoảng không, Diệp Hiên bước chậm đi về phía trước, cho đến khi đi tới trước người Sở Thiên Hà, bàn chân rộng lớn bỗng nhiên giẫm ở trên mặt Sở Thiên Hà, càng là không ngừng nghiền động qua lại.
(*) Sóng lớn kinh người vỗ vào bờ.
- Con người của tôi, rất nói lý, bây giờ tôi cho ông một cơ hội, chỉ cần ông nói một chữ phục, hôm nay tôi sẽ để lại cho ông một mạng.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
Sở Thiên Hà xấu hổ và giận dữ gần chết, càng là thân chịu trọng thương, lại nghe những gì Diệp Hiên nói, lòng dạ đều muốn tức điên, hắn chính là huấn luyện viên Địa tổ, hôm nay lại mất mặt tới như vậy!
Nhưng Sở Thiên Hà biết, nếu như hắn thật nói ra một phục chữ, chỉ sợ sau này sẽ mất hết uy tín ở trước mặt các thành viên địa tổ.
- Không được... Không thể!
Sở Thiên Hà suy yếu gào thét, vẫn còn giả vờ cứng rắn rỏi.
- A!
Sở Thiên Hà vừa dứt lời, một tiếng kêu đau đớn cực kỳ thê thảm từ trong miệng hắn buông ra, chỉ thấy một nữa đầu của hắn bỗng nhiên bị Diệp Hiên giẫm đạp vào mặt đất, máu tươi càng là từ trên đầu chảy ra rất nhiều.
Nếu không phải Sở Thiên Hà chính là cổ võ Tông Sư, cơ thể cực kỳ mạnh mẽ, nếu không thì một cước này của Diệp Hiên sớm đã lấy mạng của hắn rồi.
- Ở trước mặt tôn nghiêm và tính mệnh, xem ra ông là chọn tôn nghiêm, lẽ nào sống không tốt sao?
Diệp Hiên quỷ dị lên tiếng, bàn chân lần nữa nâng lên, âm thanh thay đổi cực kỳ âm u, tiếp tục nói:
- Nếu ông đã muốn giả vờ làm anh hùng, tôi đây sẽ thành toàn cho ông.
Như vong hồn đang gõ chuông tang, lại tựa như Diêm La địa ngục đang câu hồn, Sở Thiên Hà thật sự sợ hãi, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được, Diệp Hiên cũng không phải chỉ nói một chút mà thôi, chỉ sợ sau một khắc thật sẽ muốn lấy cái mạng này của hắn.
Ông!
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, lúc một cước rơi hạ xuống, trong không khí truyền đến tiếng nổ đùng, càng làm cho thành viên địa tổ kinh hô thành tiếng, cũng để cho sắc mặt Thanh Long tái nhợt, lên tiếng van xin:
- Diệp tiên sinh, xin ngài để lại cho hắn một mạng.
- Tôi... Tôi phục!



Bạn cần đăng nhập để bình luận