Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 874 - Ngày lễ Phật (2)



Chương 874 - Ngày lễ Phật (2)




Thật ra, cảm giác của tiểu cô nương cũng không sai, tuy rằng Diệp Hiên nội liễm tu vi bản thân, nhưng hắn dù sao cũng là Đại La đỉnh phong, càng là Thiên Đế của tam giới, ngay cả Diệp Hiên đang cực lực che dấu loại khí tức này, nhưng cường giả dù sao cũng là cường giả, giơ tay nhấc chân tự nhiên mang đến cho người khác một loại cảm giác an toàn.
- Ha ha.
Lão giả vuốt râu cười to nói:.
- Tiểu Diệp, nha đầu này thật sự rất thích ngươi, nếu không phải nàng còn quá nhỏ, nếu muốn làm vợ ngươi, lão đầu tử ta đều giơ hai tay tán thành.
- Gia gia.
Tiểu cô nương dậm chân, hiển nhiên bị Trác đại thúc cũng làm cho tiểu cô nương có chút ngượng ngùng.
- Tiểu Trác Mã rất ngoan, nếu nàng nguyện ý, có thể cùng ta kết bái làm huynh muội.
Diệp Hiên khẽ cười nói.
- Diệp ca ca, ngươi nói thật sao?
Đôi mắt tiểu cô nương sáng ngời, trong miệng phát ra âm thanh hưng phấn, nàng từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, ngoại trừ gia gia không còn một thân nhân nào, nếu có thể cùng Diệp Hiên kết bái làm huynh muội, tiểu cô nương rất vui vẻ.
- Được được được được, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy, tiểu Diệp ngươi cũng không được đổi ý.
Trác đại thúc cất tiếng cười to.
Trác đại thúc không yên lòng nhất chính là cháu gái nhỏ của mình, tuổi của hắn đã sắp đi đến cuối cùng, nhưng cháu gái còn rất nhỏ, nếu chờ ngày mình tiến vào quan tài, có Diệp Hiên chiếu cố nàng, hắn chết cũng nhắm mắt.
- Diệp đại ca.
Bỗng nhiên, đang lúc Diệp Hiên đang nói chuyện với hai ông cháu, chỉ thấy cha con Lý Đại Tráng đang đi về phía Diệp Hiên, khi Lý Tú Nhi nhìn thấy Diệp Hiên cũng không mặc quần áo nàng may, đáy mắt xẹt qua vẻ mất mát, nhưng rất nhanh che giấu cảm xúc mất mát này.
- Được rồi, hôm nay chính là ngày lễ Phật, chúng ta vẫn mau đi tới, chớ để cho thôn trưởng mấy người nóng nảy.
Chào hỏi lẫn nhau xong, hai nhà cùng nhau đi về phía trung tâm thôn Tiểu Thạch, dọc theo đường đi càng là nói nói cười cười, tự có một phen cảm giác ấm áp.
Trung tâm thôn Tiểu Thạch.
Rộn rộn ràng ràng, cực kỳ náo nhiệt, hơn mười hộ dân Tiểu Thạch thôn tụ tập ở đây, một tế đài rất cao sừng sững ở giữa, trên tế đài còn có một pho tượng Phật màu vàng, để người ta liếc mắt một cái đã cảm giác kính sợ.
Ngày Lễ Phật, mười năm một lần, là lễ hội quan trọng nhất của Tây Ngưu Hạ Châu, cũng là ngày Phật môn ban phúc cho phàm nhân, để cho bọn họ cảm thụ được ân trạch của Phật môn.
Thi pháp làm mưa, ngăn lụt, còn có phật pháp chữa bệnh, vân vân, đều là phúc duyên mà sứ giả Phật môn mang đến cho phàm nhân, điều này cũng làm cho phàm nhân của Tây Ngưu Hạ Châu đều mang ơn Phật giáo.
- Trác đại thúc, bên này.
Khi đám người Diệp Hiên đi vào giữa thôn xóm, chỉ thấy một vị hán tử trung niên vẫy tay với bọn họ.
Người này tên Trương Thanh Hà, thôn trưởng của thôn Tiểu Thạch, phụ thân hắn và Trác đại thúc là huynh đệ nhiều năm, chỉ là mấy năm trước lão phụ bị bệnh qua đời, hắn mới tiếp nhận vị trí thôn trưởng.
- Thanh Hà.
Trác đại thúc thân thiết chào hỏi, Trương Thanh Hà cũng bước nhanh tới trước người Trác đại thúc, trên mặt càng hiện ra vẻ hưng phấn.
- Thanh Hà thúc thúc.
Tiểu Trác Mã nhu thuận chào.
- Tiểu Trác Mã ngoan, cho ngươi viên kẹo.
Trương Thanh Hà cười ha ha một tiếng, nhét một viên kẹo đã sớm chuẩn bị sẵn vào trong tay Tiểu Trác Mã, tiểu cô nương vui vẻ tiếp nhận.
- Diệp ca ca, cho ngươi.
Tiểu cô nương xoay người nhét viên kẹo vào trong tay cho Diệp Hiên, đôi mắt như trăng lưỡi liềm cười tủm tỉm, lộ ra nhu thuận đáng yêu.
- Diệp ca ca không ăn, tiểu Trác Mã ăn đi.
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, một lần nữa đặt viên kẹo lại trong tay tiểu cô nương, bởi vì Diệp Hiên biết, viên kẹo này nhìn như đơn giản, nhưng đối với tiểu cô nương từ nhỏ đã rất ít ăn vặt mà nói, là món ngon rất trân quý.
Một lớn một nhỏ nhường nhịn lẫn nhau làm cho người ngoài cuộc cười ha hả, Trương Thanh Hà lại lấy ra một viên kẹo nhét vào trong tay tiểu cô nương.
- Được rồi, biết nha đầu ngươi có cái gì cũng nhớ tới Diệp ca ca, Thanh Hà thúc thúc lại tặng ngươi một viên.
- Cảm ơn Thanh Hà thúc thúc.
Tiểu cô nương vội vàng nói lời cảm ơn, sau đó lôi kéo bàn tay to của Diệp Hiên không ngừng lay động nói:.
- Diệp ca ca ngươi xem, lúc này Trác Mã có hai viên kẹo, chờ về nhà ngươi và ta cùng nhau ăn.
Ngây thơ vô tà, mộc mạc lương thiện, tám chữ miêu tả bản chất của tiểu cô nương, Diệp Hiên thấy thế khẽ gật đầu, trái tim đóng băng vạn cổ hiện ra một tia ý ấm áp.
- Thanh Hà, tam sinh tứ quả này là chuyện gì xảy ra?
Bỗng nhiên, chỉ thấy Trác đại thúc nhíu mày, khi hắn nhìn thấy cống phẩm trên tế đài, giống như phát hiện cái gì, xoay người hỏi Trương Thanh Hà.
- A?
Nghe trác đại thúc hỏi, Trương Thanh Hà đầu tiên ngẩn ra, sau đó trên mặt hiện ra một nụ cười khổ nói:.
- Trác đại thúc, Tiểu Thạch Thôn chúng ta là tình huống gì, ngài còn không biết sao?
- Hai năm trước gặp nạn châu chấu, năm ngoái đại hạn, năm nay vừa mới khá hơn một chút, những tam sinh kia đều là bảo bối, nếu thật sự giết mổ, cuộc sống của Tiểu Thạch thôn chúng ta càng khổ hơn.
Trương Thanh Hà ủy khuất nói.
- Cái này... ?
Sắc mặt Trác đại thúc trắng bệch, hắn làm sao không biết Trương Thanh Hà ủy khuất, nhưng nếu sứ giả phật môn kia bất mãn, chỉ sợ sẽ giáng tội Tiểu Thạch thôn.
Đối thoại của hai người rơi vào trong tai Diệp Hiên, hắn nhìn về phía tế đài, quả nhiên nhìn thấy cống phẩm trên tế đài chính là tiểu tam sinh cùng một ít hoa quả bình thường.
Cái gì gọi là tam sinh tứ quả?
Tam sinh tứ quả chính là vật tế bái, phàm là lễ hội trọng đại nhất định phải có, chỉ là tam sinh tứ quả này cũng phân đẳng cấp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận