Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2220: Phương tâm ám hứa

Chương 2220: Phương tâm ám hứa
- Đạo huynh né tránh.
- Đạo huynh nguy hiểm.
Hai nàng kinh hãi lên tiếng, bởi vì hai đạo đại thuật đồng thời đánh tới Diệp Hiên, đây chính là đại thuật do công pháp chí cường ngưng tụ ra, nếu rơi vào trên người Diệp Hiên, tất nhiên sẽ làm cho Diệp Hiên tan thành mây khói mà chết.
Tại thời điểm này.
Vẻ mặt Diệp Hiên không thay đổi, tự nhiên không để đại thuật của hai nàng vào mắt, đã chuẩn bị sẵn sàng đem đại thuật hai người đánh ra tiêu dập.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Hiên giật mình tại chỗ, đôi mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Phốc phốc.
Đầu tiên là Lãnh Nguyệt, Thánh nữ của Thôn Thiên Ma Điện, nàng mạnh mẽ thu đại thuật đã đánh ra trở về, trong nháy mắt bị đại thuật cắn trả, phun ra một ngụm máu tươi, cả người đều bị thương thật nặng.
- Cực tình.
Oa!
Chuyện tương tự lại xuất hiện trên người tử y nữ tử, nàng cũng không để ý cắn trả trọng thương, cứng rắn thu hồi đại thuật, cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Răng rắc!
Hai đại thánh nữ đồng thời từ trên không trung rơi xuống, hai người vì tránh một kích này đánh Diệp Hiên bị thương, hoàn toàn không để ý đến an nguy của bản thân, đều rơi vào kết quả trọng thương nguy kịch.
- Cái này... ?
Đừng nói Diệp Hiên lõi đời, lại càng là một lão hồ ly tâm cơ thâm trầm, giờ phút này cả người đều không nói gì, ngơ người tại chỗ, cũng chân chính hiểu được dung mạo của hắn giờ phút này rốt cuộc khủng bố cỡ nào.
Hai nữ nhân ngu ngốc này, vì một nam nhân chưa từng quen biết, thậm chí ngay cả mạng cũng không cần?
Trong lòng Diệp Hiên âm thầm kinh hãi, rốt cục hiểu được một câu.
Soái thật có thể muốn làm gì thì làm.
Soái thật có thể làm cơm ăn
Soái kinh thiên động địa, có thể mê hoặc chúng sinh, thậm chí để cho những nữ nhân ngu ngốc này vì hắn vứt bỏ tính mạng.
Giờ khắc này Diệp Hiên không nói nên lời.
Thì ra một người đẹp trai, thật sự có thể vô pháp vô thiên, hắn rốt cuộc cũng lý giải năm đó Quảng Hàn tiên tử vì sao lại để cho nhiều nam nhân khuynh đảo như vậy.
Trong nháy mắt suy nghĩ xẹt qua trong đầu Diệp Hiên, ngay sau đó hắn tỉnh lại, hắn cũng không thể để hai người nữ tử này chết, dù sao các nàng còn có tác dụng lớn.
Răng rắc!
Diệp Hiên bước ra từng bước, trực tiếp ôm hai nàng vào lòng, tránh cho bọn họ rơi vào trên mặt đất.
- Nói... Đạo huynh... Ngươi không bị thương là tốt.
Sắc mặt Lãnh Nguyệt thánh nữ tái nhợt, nàng suy yếu nói một tiếng, liền ngất xỉu ngất trong ngực Diệp Hiên, trên mặt hiện ra nụ cười ngọt ngào.
- Đạo... Đạo huynh... Ngươi không có gì... Ta cảm thấy thoải mái.
Tử y nữ tử cũng suy yếu cười nói, bị Diệp Hiên ôm vào trong ngực làm cho hai gò má nàng đỏ lên, chỉ là nàng bị thương quá nặng, cũng ngất đi.
- Ta... ?
Hai nàng trồng hoa si rõ ràng, điều này làm cho Diệp Hiên không nói được gì, hắn hận không thể vứt hai nữ tử si tình này xuống, nhưng ngẫm lại vẫn quên đi, dù sao hắn muốn quật khởi ở trung ương đại vực, hai nữ nhân này là cơ hội rất tốt.
...
Bóng đêm như màn, sao treo lơ lửng, một vầng trăng tròn treo bầu trời, rắc xuống ánh trăng sáng bóng, chiếu rọi mảnh đất này không nhiễm bụi trần.
- Ta... Ta đang ở đâu đây.
Hai nàng cơ hồ đồng thời tỉnh lại, trong hai mắt còn có một chút ngây ngô, chỉ là khi hai nữ nhân nhìn thấy đối phương, đôi mắt ngây ngô trong nháy mắt tập trung.
- Tiện nhân, ta giết ngươi.
- Ngươi mới là tiện nhân.
Hai nàng cơ hồ cùng lúc ngồi dậy, trực tiếp muốn hạ sát thủ về phía đối phương, đáng tiếc hai nàng kêu đau một tiếng, một lần nữa ngã ngồi trên mặt đất, thân thể trọng thương không cách nào tiến hành chiến đấu.
- Hai vị đạo hữu không động đậy, an tâm điều dưỡng thương thế mới đúng.
Trước lửa trại, Diệp Hiên đang khoanh chân ngồi, khi hắn phát hiện hai nữ tỉnh lại, nhẹ nhàng trấn an hai nữ tử si tình.
- Đạo huynh, ngươi không có bị thương đó chứ?
Nhìn thấy Diệp Hiên ở bên cạnh, Lãnh Nguyệt thánh nữ không để ý thương thế của bản thân, ngược lại hỏi Diệp Hiên có bị thương hay không, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
- Đạo huynh, ngươi phải cẩn thận ma nữ này, nàng tâm ngoan thủ lạc, ngàn vạn lần không nên bị nàng mê hoặc.
Tử y nữ tử vội vàng nhắc nhở Diệp Hiên.
- Ngươi dám vu khống ta?
Lãnh Nguyệt thánh nữ căm hận nhìn về phía tử y nữ tử, ánh mắt hai người đối nhau, mùi thuốc súng nồng đậm tràn ngập ra.
- Oan oan tương báo tới khi nào?
- Hai vị đạo hữu đều là truyền nhân của chí cường đạo thống, bản thân hẳn là không có thâm cừu đại hận gì, không bằng hóa can qua thành ngọc thạch, có được không?
Diệp Hiên làm người hòa giải, bắt đầu khuyên nhủ hai nàng.
- Nếu đạo huynh đã nói, tiểu muội cũng sẽ không so đo với nàng.
Lãnh Nguyệt thánh nữ oán hận nhìn thoáng qua tử y nữ tử, sau đó nhu tình mỉm cười với Diệp Hiên.
- Tiểu muội Lý Tử Yên, đa tạ ân cứu mạng của đạo huynh.
Lý Tử Yên cúi người thi lễ với Diệp Hiên, sau đó ánh mắt cũng đầy nhu tình nhìn về hắn.
Không thể không nói.
Dưới ánh trăng sáng ngời này, Diệp Hiên một thân trường bào trắng, một vẻ mặt vô song, phong thần tuấn tú, hơn nữa là khí chất siêu trần thoát tục của hắn, hoàn toàn làm cho hai nữ nhân nói gì nghe nấy.
Đối với ánh mắt nóng bỏng của hai nàng, cả người Diệp Hiên đều cảm giác không được tự nhiên, tuy nhiên, bề ngoài hắn vẫn nho nhã lễ độ như cũ, nhìn không ra có bất kỳ cái gì không ổn.
- Hai vị đạo hữu tu vi cao thâm, hơn nữa đều là truyền nhân của chí cường đạo thống, hôm nay may mắn quen biết hai vị, là vinh hạnh của Thiếu Du.
Diệp Hiên chắp tay hành lễ, càng có phong độ quân tử khiêm tốn.
Tại thời điểm này.
Hai nàng nhìn Diệp Hiên dưới ánh trăng, đôi mắt đẹp đều nổi lên nhu tình, con nai nhỏ trong lòng càng nhảy càng loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận