Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1865: Đồng hành

Chương 1865: Đồng hành
Diệp Hiên không muốn lấy tên thật gặp người, dù sao hắn muốn tại Bắc Thần tinh vực tu luyện tới Bất Hủ cảnh, tên của hắn cũng coi là phiền phức, tự nhiên không có khả năng dùng tên thật.
- Tiên sinh, mẫu thân ta mang chứng hàn huyết, lúc này tính mệnh nguy cơ sớm tối, còn mời tiên sinh cùng đệ tử cùng trở về nhà, chờ chữa khỏi chứng hàn huyết cho mẫu thân, đệ tử nguyện ý đi theo bên cạnh ngài cả đời.
Thiếu niên nói.
- Được, ta cũng đang có ý này.
Diệp Hiên mỉm cười gật đầu, cả người hiển rất là hiền lành, chỉ là đáy mắt hắn vẫn cứ lạnh lẽo như thế.
- Tiên sinh, đi ra khỏi băng hải hàn xuyên này, lại đi thêm mười vạn dặm, chính là Băng Hà Thành, đó chính là quê hương của ta!
Thiếu niên lên tiếng nói.
Diệp Huyền Ma dù sao cũng vẫn chỉ là một thiếu niên, cũng không có những lo lắng như nam tử trung niên kia, hắn chỉ biết tu vi Diệp Hiên cường đại, có thể chữa được bệnh hàn huyết cho mẫu thân, còn những chuyện khác, hắn cũng không có dùng nhiều tốn tâm tư.
Nhìn thấy thiếu niên mừng rỡ, suy nghĩ trong Diệp Hiên tung bay, hai chữ mẫu thân này với hắn mà nói có vẻ hơi xa xôi, bóng dáng hiền hòa kia một mực lưu trong ký ức hắn, thiếu niên vì mẫu thân bị bệnh mà khẩn cầu chính mình, điều này cũng làm cho đáy lòng Diệp Hiên bị hơi xúc động.
Nếu như nhân sinh có thể lại đến, hắn vẫn muốn trở lại thời tuổi thơ, sẽ theo mẫu thân hiếu kính lão nhân gia nàng, vĩnh viễn không quan tâm đến phân tranh trần thế.
Đáng tiếc, tất cả đều không quay về được, hắn đã không còn là thiếu niên ngây thơ thuần chân, qua thời gian vô tận đi tới hôm nay, trên người hắn gánh vác quá nhiều thứ, càng triêm nhiễm ức vạn sát lục vào một thân.
Huyết hải thương thiên, bạch cốt hai bên bờ, chỉ là Diệp Hiên cũng không hối hận, nếu để cho hắn lựa chọn lần nữa, hắn vẫn sẽ bước lên con đường tu luyện này.
- Tiên sinh, phải chăng chúng ta có thể đi rồi?
Nhìn thấy Diệp Hiên yên lặng im ắng, thiếu niên cẩn thận từng li từng tí nói.
Từ trong suy nghĩ trở về, ánh mắt Diệp Hiên phiêu hốt, nhìn qua băng xuyên mặt đất trống trải vô ngân, hắn thì thầm nói:
- Đi thôi, hi vọng con đường phía trước chớ có xảy ra chuyện vặt gì.
Oanh!
Diệp Hiên bước ra một bước, khí cơ tràn ngập phía dưới mang theo thúc cháu hai người biến mất không thấy đâu, trong giây lát liền biến mất khỏi nơi này.
Vạn dặm trời cao, gió lạnh vù vù tàn phá bừa bãi không dứt, Diệp Hiên biết rõ tu vi hai thúc cháu này yếu kém, cũng không dám thi triển lực lượng thời không, chỉ là lấy tốc độ cực nhanh tiến đến Băng Hà Thành.
Nhưng cho dù như thế, nam tử trung niên cũng là đầy rung động, đem mình cùng thiếu niên bao khỏa trong đó, ngăn cản cơn gió rét buốt này, thúc cháu hai người càng là run lẩy bẩy, đôi môi đều đã biến thành màu trắng.
Trong nháy mắt, ba người đã rời khỏi băng hải, chân chính bước vào Bắc Thần tinh vực.
Lúc này, sắc trời đã tối, ánh trăng treo giữa trời, bông tuyết trắng lớn như lông ngỗng không ngừng bay xuống, để phiến mặt đất này ngân trang tố khỏa, dưới ánh trăng chiếu rọi, hiển thị rõ cảnh tượng thế giới băng tuyết, trông vô cùng mỹ lệ, cũng làm cho nội tâm Diệp Hiên đại tán không thôi.
Thế giới tuyết quốc như thế, cũng chỉ có Bắc Thần tinh vực mới có thể nhìn thấy, nhưng cũng chính bởi vì Bắc Thần tinh vực quanh năm nghèo nàn, tài nguyên tu luyện quá ít, điều này cũng làm cho cả Bắc Thần tinh vực sát lục khắp nơi.
- A cắt.
Bỗng nhiên, thiếu niên toàn thân run rẩy, gương mặt nhỏ bị đông cứng đổi sang màu đỏ bừng, đôi môi là càng triêm nhiễm một ít vụn băng, hiển nhiên tu vi không tốt, đã bị hàn khí xâm nhập!
Trái lại nam tử trung niên, mặc dù không có không tốt như thiếu niên, nhưng khí tức bản thân cũng là ảm đạm dị thường, trông không còn chút năng lực nào, đối mặt với loại trời đông tuyết bay này, sức chống cự của hắn hiển nhiên quả thật là chưa tới.
- Phàm nhân quả nhiên bi ai a!
Nhìn qua tình trạng của hai người, Diệp Hiên bất đắc dĩ thở dài, chính hắn lại là quên, mình đã đạp vào Vấn Đạo cảnh, chỉ xem trời đông này là tuyệt thế mỹ cảnh, nhưng tu vi thúc cháu hai người quá yếu, đoạn đường này đi tới chính mình xem như mỹ cảnh ngày tốt, nhưng lại làm cho thúc cháu hai người bị đại tội, chỉ sợ hàn khí trong thiên địa này sớm đã xâm nhập hai người, nếu lại cứ tiếp tục như thế, không đợi chạy tới Băng Hà Thành, hai người cũng đã biến thành tượng băng mất rồi.
- Đêm đã khuya, có lẽ hai người các ngươi cũng là đói, vậy tạm nghỉ một đêm đi.
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, liền muốn đi mất!
- Tiền... Tiền bối, phía dưới là chỗ hung thú chiếm cứ, hay là đi ra nơi đây, chúng ta tại nghỉ ngơi cũng không muộn.
Nam tử trung niên mặc dù tu vi không cao, nhưng kiến thức cũng tạm được, phía dưới chính là một nơi hung thú tụ tập, nghỉ ngơi tại nơi này, nếu như hung thú đột kích, mấy người đều phải táng thân vào miệng thú mất.
- Được.
Diệp Hiên tự nhiên có thể cảm giác được phía dưới lớp băng này có rất nhiều khí tức hung thú, mà ở chỗ sâu lại có hung thú cấp Thánh Vương, nhưng đối với Diệp Hiên mà nói cái này cũng không tính là cái gì, căn bản cũng không được đặt trong mắt hắn.
Từ trên trời cao kích xạ rơi xuống, tắm rửa lấy tuyết trắng bay đầy trời mà đi, ba người Diệp Hiên đã hạ xuống trong rừng băng.
- Đây chính là cây tuyết tùng.
Nhìn thấy rất nhiều thương tùng cổ thụ, chạc cây ngân bạch dưới ánh trăng chiếu rọi lấp lóe ra nguyệt quang, điều này cũng làm cho Diệp Hiên tán thưởng lên tiếng, loại mỹ cảnh này cũng chỉ có tại Bắc Thần tinh vực mới có, các vực khác tuyệt đối không có thể thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận