Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 481 - Một nhà chất phác



Chương 481 - Một nhà chất phác




Lò lửa cháy hừng hực, ánh lửa chiếu rọi căn phòng sáng trưng, Diệp Hiên yên lặng không tiếng động, hắn khoanh chân mà ngồi, quanh thân cũng không lộ ra chút khí tức nào, càng không có hấp thu linh khí thiên địa, hắn tựa như đã trở thành một phàm nhân bình thường, đang truy tầm đáp án mà nội tâm mong muốn.
- Hồng trần luyện tâm, nhân đạo một đường, vì sao trên khuôn mặt những phàm phu tục tử này đều tràn đầy sự thỏa mãn như thế, đây chính là cuộc sống của một phàm nhân sao?
Diệp Hiên nỉ non tự nói, sự bối rối giữa đôi mắt càng thêm nồng đậm.
Sau nửa tháng.
Gió tuyết rốt cuộc cũng dừng lại, một tia nắng mặt trời chiếu rọi xuống khiến cho trấn Thanh Thiên vô cùng lộng lẫy, người dân trong trấn dồn dập mở cửa nhà ra, liên tục truyền đến những tiếng hoan hô vui cười, còn có rất nhiều hài đồng đang nặn người tuyết ở hai bên đường phố, hình ảnh vô cùng thân thiện.
Mấy người lớn cầm chổi trong tay không ngừng quét sạch tuyết đọng, trái phải hai bên đường phố cũng xuất hiện rất nhiều tiểu thương, không ngừng rao hàng trong tay, một bầu không khí thịnh vượng phồn vinh cứ như vậy nảy sinh ở trong trấn Thanh Thiên.
Nửa tháng này, Diệp Hiên đều đang suy nghĩ vấn đề trong lòng, đối với câu hỏi của đôi vợ chồng, hắn chưa bao giờ trả lời qua cái gì, cũng để cho phu phụ hai người bất đắc dĩ thở dài, cho rằng Diệp Hiên bị rét lạnh trong gió tuyết nên thần trí đã bị tổn thương.
Đẩy cửa phòng ra, không khí rõ ràng, Diệp Hiên bước chậm đi ra, hắn nhìn trấn Thanh Thiên xa xa, cả người tựa như dung nhập vào trong ngôi trấn nhỏ này, tĩnh tâm cảm thụ khí tức hồng trần xung quanh.
- Đại ca, anh bệnh nặng mới khỏi, mau mau trở về trong phòng, đừng lại để bị cảm lạnh.
Một tiếng lo lắng non nớt vang lên bên tai Diệp Hiên, chỉ thấy hài đồng bước nhanh đi tới trước người Diệp Hiên, một đôi tay nhỏ bé không ngừng lôi kéo cánh tay hắn, hiển nhiên muốn đẩy hắn trở về trong nhà.
Một màn như thế làm cho Diệp Hiên ngạc nhiên không tiếng động, nội tâm của hắn giống như bị vật gì đó xúc động, đôi mắt hắn thâm thúy nhìn hài tử trước mắt, một giọng nói ôn nhuận chậm rãi vang lên từ trong miệng hắn.
- Nhóc... Tên là gì?
Nghe thấy lời Diệp Hiên hỏi, hài đồng bỗng nhiên ngẩn ngơ, trong nửa tháng này cho dù cha meh có nói chuyện với Diệp Hiên như thế nào, hắn cũng không có nửa điểm đáp lại, nhưng lúc này lại bỗng nhiên lên tiếng, điều này làm cho hài đồng đang nắm lấy cánh tay Diệp Hiên chợt ngưng trệ bất động.
- Hàn Nhi, em gọi Lý Hàn Nhi.
Sau một hồi dại ra thì hài đồng cũng nhanh chóng lên tiếng, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên cũng mang theo hiếu kỳ.
- Đại ca, anh tên là gì?
Nghe thấy hài đồng non nớt hỏi, đôi mắt Diệp Hiên có chút ngẩn ngơ, qua đi một, khuôn mặt Diệp Hiên mới nổi lên một nụ cười, nhẹ nhàng nói.
- Ta gọi Diệp Phàm, Diệp trong lá cây, Phàm trong phàm nhân.
Một lớn một nhỏ nói chuyện, cũng để cho đôi vợ chồng trong phòng nhanh chóng đi ra, khi bọn họ nhìn thấy Diệp Hiên đang nói chuyện cùng hài đồng, trong mắt cũng xuất hiện ý cười, nhanh chóng đi về phía Diệp Hiên.
- Tiểu huynh đệ, xem ra cậu khôi phục không tệ, vợ chống chúng ta cũng có thể yên tâm.
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.
- Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị, ân này Diệp Phàm xin khắc trong tâm.
Diệp Hiên chắp tay thi lễ với hai người, tư thế không có một chút giả tạo.
Nếu như tình cảnh này bị thế nhân nhìn thấy, chỉ sợ bọn họ sẽ trừng mắt há mồm đến nỗi muốn rơi cả cằm ra mất, Diệp Hiên vậy mà lại đang hành lễ với phàm nhân, đây quả thật là chuyện cổ tích không thể tin được.
- Huynh đệ không cần đa lễ, cậu có thể còn sống, chúng ta thật sự rất vui.
Thiếu phụ mỉm cười lên tiếng.
- Trời chỉ vừa mới lên, vẫn còn lạnh lắm, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.
Người đàn ông trung niên nói xong, lại kéo Diệp Hiên đi vào trong nhà.
Trong nhà.
Bếp lửa cháy hừng hực, thiếu phụ không ngừng đi qua đi lại giữa phòng và trong bếp, từng đĩa thức ăn được đặt ở trên bàn, tuy đều là một chút thức ăn chay đơn giản, nhưng dưới tay nghề tinh xảo của thiếu phụ, lại trông vô cùng ngon mắt.
Người đàn ông trung niên không biết từ đâu lấy ra một con gà quay, hắn đặt gà quay ở giữa bàn, ánhmắt Lý Hàn Nhi lộ ra vẻ thèm muốn, không tự chủ được liếm liếm đôi môi, hiển nhiên hài tử đã thật lâu chưa được ăn thịt.
- Diệp huynh đệ, đây là rượu tôi tự nấu, tuy không phải rượu ngon gì, nhưng cậu bệnh nặng mới khỏi, uống hai chén thì có thể nhanh chóng loại trừ hàn khí còn sót trong cơ thể.
Lý Sơn ôm một vò rượu đi tới Diệp Hiên, nhiệt tình nói.
Chén đũa được sắp xếp gọn gàng, một nhà ba người cùng Diệp Hiên ngồi với nhau, Lý Sơn rót rượu ra chén, mùi rượu nồng nặc cũng theo đó mà lan tràn.
- Diệp huynh đệ, tôi mời cậu một chén.
Lý Sơn giơ ly rượu lên, đụng vào bát rượu của Diệp Hiên, lại uống một hơi hết sạch, hai gò má cũng hơi hồng nhuận.
Diệp Hiên cũng uống một hơi, để cho Lý Sơn cất tiếng cười to, nói:
- Diệp huynh đệ nhìn như gầy yếu, nhưng lão ca ta thấy tửu lượng của cậu cũng khác người thường.
- Ta trời sinh thích uống rượu, làm cho Lý đại ca chê cười.
Diệp Hiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Rượu càng uống càng nhiều, bầu không khí cũng chậm rãi từ mới lạ đến thân thiện, hai người cũng dần dần cởi mở hơn với nhau.
Từ trong cuộc nói chuyện với Lý Sơn, Diệp Hiên biết được Lý Sơn là một thợ săn, chỉ cần có nắng sẽ ra khỏi trấn Thanh Thiên, đi đến dãy núi bên ngoài bắt vài con mồi, hái chút đồ trên núi, duy trì cuộc sống một nhà ba người như thế.
Chỉ là khi thiên địa linh khí sống lại, mãnh thú giữa sơn lâm được linh khí tẩm bổ cực kỳ hung mãnh, Lý Sơn cũng không dám đi sâu vào bên trong, chỉ có thể du đãng ở phía ngoài, thời gian qua khổ hơn một chút.



Bạn cần đăng nhập để bình luận