Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 275 - Sa mạc vô biên (1)



Chương 275 - Sa mạc vô biên (1)




Biển cát vô biên, sa mạc mênh mông, ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi cả vùng đất, ở trong biển cát to lớn kia bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy một ít xương cốt con người nằm ngang dọc trong đó.
Lạc đà, xe việt dã, số lượng lớn nhân loại phương Tây ngồi trên các loại phương tiện giao thông trong sa mạc đi về phía trước.
Ngoại trừ những phương tiện giao thông này thì cũng có một ít người bộ hành trong sa mạc, mà sắc da những người tây phương này có đen có trắng, nhưng đều không ngoại lệ, mỗi người đều cực kỳ tiều tụy, đáy mắt ngẫu nhiên có ước ao, làm cho bọn họ nhanh chóng đi trong sa mạc.
Theo lý mà nói, vùng sa mạc mênh mông vô biên này rất thiếu nước, lại có bão cát, thỉnh thoảng có huyết hồn dị thú ẩn núp ở trong sa mạc, tàn nhẫn hung ác thôn phệ nhân loại.
Các loại nhân tố cộng lại, hy vọng con người có thể còn sống là cực kỳ xa vời, thế nhưng những người phương tây này vẫn kết đội thành quần đi sâu vào trong sa mạc, nguyên nhân là vì ở sâu trong sa mạc có một tòa Thánh Thành, mà tòa Thánh Thành này tên Nguyệt Thần thành.
Chỉ cần bọn họ có thể đi vào Nguyệt Thần thành, có thể có được sự che chở của Nguyệt Thần, không còn bị huyết hồn dị thú tàn sát, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều người phương Tây không để ý đến an nguy muốn bước vào vùng sa mạc này.
Diệp Hiên mặc cả bộ đồ đen, dung mạo với nét đặc trưng của người phương đông, đang theo dòng người trong sa mạc đi về phía trước, để cho số lượng lớn người phương Tây chú ý.
Tuy người phương Đông đi trong vùng sa mạc này không nhiều lắm, nhưng lại luôn có thể nhìn thấy một ít, chỉ là Diệp Hiên cũng quá mức kỳ quái, không chỉ không có ngồi ngồi bất kỳ phương tiện giao thông gì, hơn nữa trên người lại càng không có mang theo nước uống, đi trong sa mạc thời gian lâu như vậy, hắn sống sót như thế nào?
Khi nghi vấn tràn ngập ở trong lòng mỗi người phương Tây, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại càng thêm cổ quái.
- Này, huynh đệ phương Đông, muốn uống nước không, chỉ cần ba chục ngàn mỹ kim.
Một gã đàn ông người da trắng thân hình to lớn, trên mặt có một cái thẹo dài, hắn mặc đồ rằn ri, bên hông có một chiếc dao găm quân đội cùng một cây súng ngắn quân dụng, trên lưng treo rất nhiều túi nước, đang thét lên với Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên ngay cả nhìn người đàn ông này cũng đều lười, cứ một mạch theo dòng người đi đến phía trước, bởi vì hắn đã mơ hồ nhìn thấy, ở trong sa mạc phía trước có một tòa thành trì thật lớn như ẩn như hiện.
- FUCK, cái con heo Đông Phương đáng chết này, tao đang nói chuyện với mày, mày không nghe thấy sao?
Đàn ông người da trắng rung đùi đắc ý, hai tay bóp bóp vào nhau kêu răng rắc, lại đi tới phía Diệp Hiên, đôi mắt đầy vẻ tham lam.
- Há, Latov đáng chết, mày lại muốn đánh cướp người phương Đông?
Một gã người đàn ông da đen cao to, cất tiếng cười lớn, giống như đã đoán được kết quả thê thảm của Diệp Hiên.
- Ai, người này thật thảm, Thánh Thành đang ở trước mắt, nhưng lại bị những tên lính đánh thuê này nhìn trúng, nếu như hắn không giao ra tiền tài trên người, chỉ sợ sẽ chết ở nơi đây.
Một người phụ nữ da trắng tựa ở trong lòng chồng mình, đôi mắt xuất hiện một tia thương hại.
- Millis, chuyện này không liên quan đến chúng ta, những tên lính đánh thuê này lúc đầu ở tại Nguyệt Thần thành, bọn họ mỗi ngày đi tới đi lui trong sa mạc, chính là muốn đánh cướp những người phương Đông này, chúng ta vẫn là mau đi thôi.
Người chồng thấp giọng cảnh cáo nói.
Đồng thời ngay lúc này.
Mấy thanh niên nam nữ phương Đông nhìn thấy màn này, khuôn mặt rõ ràng đều sợ hãi, dồn dập bắt chuyện đồng bạn vội vã đi nhanh tới Nguyệt Thần thành, hiển nhiên không có tâm tư giúp đỡ Diệp Hiên.
Cũng không trách những người này tuyệt tình như thế, tuy Diệp Hiên cũng là người phương Đông, nhưng dù sao Nguyệt Thần thành cũng đang ở phía trước, nếu như bọn họ vì trợ giúp một người xa lạ mà xảy ra xung đột cùng những tên lính đánh thuê này, tự vứt bỏ mạng mình ở nơi đây, chẳng phải được không bù mất?
- Con heo Đông Phương kia, mày làm cho tao tức giận, tao muốn mày bồi thường cho tao năm chục ngàn mỹ kim, mày nghe rõ không?
Đàn ông người da trắng dáng dấp hung tợn, trực tiếp móc súng ra chỉ về phía Diệp Hiên, nghiêm giọng hét lớn.
- Ngươi đang nói chuyện với ta?
Một con giun dế kêu gào làm cho Diệp Hiên nhíu mày, nói thật, muốn đích thân hắn làm thịt mấy con chó chạy vặt này, thực sự có chút bẩn tay hắn.
- FUCK, con heo Đông Phương, lấy toàn bộ tiền của mày ra.
Nhìn Diệp Hiên không có chút e ngại nào, người đàn ông da trắng giống như bị làm nhục, hắn hung ác gầm nhẹ, nâng súng đập tới trán Diệp Hiên.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy một màn như vậy, bọn họ cũng không có cách nào khác mà chỉ biết lắc đầu, bởi vì tất cả mọi người đều có thể đoán trước được, sau một khắc, chỉ sợ người thanh niên này sẽ đổ máu như trút nước, bị cái tên da trắng này cướp đi toàn bộ tiền tài.
Răng rắc!
Chợt, một âm thanh giòn vang truyền đến, một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ bất chợt xuất hiện trong mắt mọi người, cũng để cho rất nhiều người đang chạy về phía Nguyệt Thần trắng bệch cả mặt, đôi mắt lúc này phóng lớn, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
Diệp Hiên đưa bàn tay như ngọc bóp ngay cổ người đàn ông da trắng, dưới một một lực lượng cực kỳ khủng bố, cái cổ người này nhanh chóng lệch qua, bọt máu không ngừng tràn ra khóe miệng, hai mắt trắng dã, súng ống trong tay sớm đã rớt xuống đất, tứ chi đang không ngừng co quắp, hiển nhiên đã không sống được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận