Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1804: Thiên Đình

Chương 1804: Thiên Đình
- Ai.
Tu Bồ Đề tổ sư thở dài nói:
- Thế giới của ngươi không chỉ giới hạn ở hồng hoang, vũ trụ hỗn độn mới là sân khấu của ngươi, cũng không biết lần tiếp theo gặp mặt sẽ là vào khi nào.
- Diệp sư huynh, ta có thể gọi là ngươi Diệp sư huynh không?
Bỗng nhiên, thiếu nữ cẩn thận xen vào, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Diệp Hiên.
- Đương nhiên có thể, Ngộ Không vốn là huynh trưởng của ta, dựa theo bối phận mà nói, đích xác có thể gọi ta một tiếng sư huynh.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Diệp sư huynh, ta luôn nghe sư phụ nói Ngộ Không sư huynh lợi hại cỡ nào, vậy ngươi so với Ngộ Không sư huynh thì ai lợi hại hơn một chút?
Cô gái tò mò lên tiếng.
- Cái này... ?
Diệp Hiên đột nhiên ngẩn ra, trên mặt hiện ra một nụ cười khổ.
Vấn đề này thật ra rất dễ trả lời, bởi vì rất rõ ràng, tuy nhiên Diệp Hiên vẫn suy nghĩ một chút nói:
- Nếu đại huynh còn ở đây, lấy tư chất của hắn tất sẽ không kém ta, hơn nữa năm đó nếu không có đại huynh, cũng sẽ không có Diệp Hiên hôm nay.
- Tiểu hữu, quá khiêm tốn.
Tu Bồ Đề thở dài, tuy hắn nhìn không ra Diệp Hiên giờ phút này tu vi gì, nhưng năm đó Diệp Hiên rời khỏi đã trở thành Đại Thánh, càng là độ Hỗn Độn thánh kiếp biến dị, mấy trăm vạn năm trôi qua, chỉ sợ Diệp Hiên đã đạt tới một cảnh giới hắn không dám tưởng tượng.
- Hai vị sư huynh đều rất lợi hại, Diệp sư huynh ngươi có thể truyền cho ta một ít pháp môn thần thông hay không, ta cũng muốn lợi hại như hai vị sư huynh.
Thiếu nữ nói.
- Ngươi là sư muội của Ngộ Không huynh trưởng, cũng chính là sư muội của ta, tự nhiên không có vấn đề gì.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Thật tốt quá.
Thiếu nữ không biết tu vi của Diệp Hiên ra sao, nhưng có thể cảm giác được Diệp Hiên rất mạnh, giờ phút này hưng phấn hoan hô.
- Đa tạ tiểu hữu bồi dưỡng tiểu đồ.
Tu Bồ Đề khom người muốn hành lễ với Diệp Hiên, bởi vì hắn biết mình và Diệp Hiên cũng không có quá nhiều giao tình, hết thảy đều bởi vì Tôn Ngộ Không năm đó, Diệp Hiên cũng là nể mặt Tôn Ngộ Không mới đồng ý thỉnh cầu của thiếu nữ.
- Tổ sư không cần đa lễ.
- Ngươi là ân sư của Ngộ Không huynh trưởng, cũng là trưởng bối của ta, đây đều là việc ta nên làm, coi như ta bồi thường cho Ngộ Không huynh trưởng một chút đi.
Diệp Hiên không để Tu Bồ Đề bái lạy, bởi vì năm đó ở chỗ này, Tôn Ngộ Không hóa đạo thiên địa biến thành một khối ngũ thải thần thạch, Diệp Hiên chưa bao giờ quên.
Đại đạo tụng kinh, ba ngày truyền pháp.
Diệp Hiên ở lại Phương Thốn Sơn ba ngày, truyền pháp giảng dạy cho thiếu nữ, mà Tu Bồ Đề tự nhiên cũng làm bạn ở một bên, thật ra phần lớn thời gian là Diệp Hiên truyền pháp cho Tu Bồ Đề, dù sao thì Tu Bồ Đề ngại mặt mũi nên không thể khẩn cầu Diệp Hiên, Diệp Hiên tự nhiên phải để ý thể diện của đối phương.
- Đây là một bình Tam Nguyên Đan, đủ để cho tổ sư vững vàng bước vào Thánh Vương cảnh.
Ngày Diệp Hiên rời khỏi, hắn lưu lại một bình đan dược, sau đó phiêu nhiên đi xa.
Nhìn Diệp Hiên biến mất ở chân trời phương xa, thiếu nữ túm lấy góc áo Tu Bồ Đề, mê hoặc nói:
- Sư phụ, vì sao ta cảm thấy ngài rất sợ hắn, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng cực kỳ mất tự nhiên.
Nghe thiếu nữ nói chuyện, Tu Bồ Đề đỏ mặt, hắn đâu phải sợ Diệp Hiên, mà hắn biết rõ đối phương đã trải qua những chuyện gì, càng biết đối phương giờ phút này có tu vi như thế nào.
Cũng giống như một con dê và một con mãnh hổ, tuy rằng mãnh hổ rất thân cận với dê, cũng không có bất kỳ ý nghĩ gì thương tổn đến đối phương, nhưng dê vẫn rất sợ, bởi vì đây là cảm giác giữa cường giả và kẻ yếu, căn bản không thể vượt qua.
Nói trắng ra, chính là uy áp của thượng vị giả đối với hạ vị giả, dù cho Diệp Hiên thu liễm khí tức Dương Sinh cảnh của bản thân, nhưng Tu Bồ Đề vẫn có thể cảm nhận được áp lực thật lớn.
- Đừng nói bậy, Diệp tiểu hữu là huynh đệ của Ngộ Không, vi sư há lại sợ hắn?
Mặt già Tu Bồ Đề ửng đỏ, hung hăng gõ đầu thiếu nữ một cái, nhất thời đánh thiếu nữ oa oa kêu loạn, trong miệng liên tục phát ra tiếng cầu xin tha thứ.
......
Phía bên kia.
Diệp Hiên tản bộ giữa bầu trời, đang đi về phía Thiên Đình, hắn muốn trở lại Thiên Đình nhìn một chút, sau đó trở về Hỗn Độn Đại Thế Giới, bởi vì hắn còn có rất nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Ở lại Phương Thốn Sơn ba ngày, Diệp Hiên chân chính cảm nhận được cảm giác lạnh giá của một người mạnh nhất thế giới, một loại cảm giác gọi là cô độc quanh quẩn trong lòng hắn.
Năm đó, thái độ của Tu Bồ Đề đối với hắn là lấy đạo hữu tương xứng, giữa hai người càng là tương giao bình đẳng, nhưng hôm nay gặp lại, Diệp Hiên có thể cảm giác được trong lòng đối phương có ý sợ hãi.
Ba ngày qua cẩn thận nói chuyện với hắn, sợ có lời nào đắc tội hắn.
Diệp Hiên rốt cuộc hiểu được, khi một người đứng ở đỉnh cao nhất, người và chuyện trước đó là mây khói, không thể nói chuyện như cùng một cấp bậc, đã có phân chia mạnh yếu.
Tuy Diệp Hiên vẫn hiểu được đạo lý này, nhưng chờ bản thân hắn cảm nhận được, vẫn có một chút cảm giác cô tịch, càng hiểu được đạo lý cái gì gọi là cô độc khi ngồi trên cao.
- Người kia dừng bước.
Khi Diệp Hiên bất tri bất giác đi tới trước Nam Thiên Môn, một tiếng quát lớn đánh thức hắn, chỉ thấy hai gã Kim Giáp Thiên tướng ngăn cản đường đi của hắn, vẻ mặt giận dữ uy nghiêm đánh giá hắn.
Nhìn hai gã thiên tướng trước mặt, Diệp Hiên căn bản không biết hai người, mấy trăm vạn năm đã trôi qua, tứ đại Thiên Vương canh giữ Nam Thiên Môn sớm đã đổi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận