Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 487 - Thân thể già nua (2)



Chương 487 - Thân thể già nua (2)




- Diệp thúc thúc, ngài không được chết, không được chết.
Lý Hàn Nhi nâng cơ thể Diệp Hiên dậy, âm thanh nghẹn ngào tới cực điểm, nước mắt cứ thế mà tràn đầy hai gò má.
Diệp Hiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của Lý Hàn Nhi, đôi mắt của hắn vô cùng bối rối, tâm linh bị xúc động thật sâu.
- Hàn Nhi, Diệp thúc thúc không sao cả, đừng khóc.
- Ah!
- Xem ra ngươi chính là tu tiên giả luyện khí tầng chín trong trấn Thanh Thiên này, đáng tiếc ngươi thực sự quá yếu ớt, chẳng qua máu của ngươi rất thịnh vượng, dùng làm huyết tế thuật lại cực kỳ thích hợp.
Một tiếng cười nhạt truyền đến, chỉ thấy một gã thanh niên người mặc cẩm bào bước chậm đi đến, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên cùng Lý Hàn Nhi vô cùng khinh thường.
- Ta giết ngươi!
Lý Hàn Nhi cầm đao chém tới, đao mang gào thét.
Đáng tiếc, hắn cũng chỉ là Luyện Khí tầng chín, đối mặt với vị tu sĩ Kim Đan trước mắt, làm sao có thể là đối thủ của đối phương?
Ầm!
Lý Hàn Nhi bay ngược trở về, gãy vài cái xương sườn, thanh niên cẩm bào không ngừng cười nhạt, trực tiếp nhấc lên ở trong tay, ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn lão già gần đất xa trời như Diệp Hiên, hắn mang theo Lý Hàn Nhi nhanh chóng đi về phía trung tâm trấn Thanh Thiên.
Hiển nhiên, thân thể Diệp Hiên đã già, huyết tinh trong cơ thể tán loạn, không có bất kỳ tác dụng gì đối với bọn họ, nếu mình tự ra tay giết chết con kiến này hôi, tên tu tiên giả Kim Đan kỳ cũng đều cảm thấy làm bẩn tay mình.
Diệp Hiên gian nan đứng dậy từ trong đống tuyết, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía thanh niên cẩm bào, thân thể lảo đảo đuổi theo đối phương, cứ như nếu hắn té ngã, sẽ lập tức rời khỏi thế giới này.
Bị thanh niên mặc cẩm bào nhấc ở trong tay, miệng Lý Hàn Nhi không ngừng tràn máu, hắn nhìn Diệp Hiên già yếu đang lảo đảo ở sau lưng, tiếng khóc tê tâm liệt phế vang lên giữa hư không.
- Diệp thúc thúc, đi, đi mau, đừng tới tìm Hàn Nhi, ngài phải sống thật tốt.
Gió lạnh gào thét, đất trời sương giá, thanh niên mặc cẩm bào mang theo Lý Hàn Nhi đã biến mất, chỉ có Diệp Hiên cô quạnh run lẩy bẩy ở trong gió rét!
Diệp Hiên ngơ ngác lấy nhìn phương hướng bọn họ biến mất... Bên tai mơ hồ vang lên tiếng Lý Hàn Nhi kêu khóc, nỗi lòng hắn bất chợt lại đang xảy ra biến hóa không hiểu nổi.
Mâu quang đục ngầu, thân thể già nua, sinh mệnh gần đất xa trời, Diệp Hiên đã quên hắn là ai, thế nhưng hắn không có quên, hắn là Diệp Phàm, hắn là thúc thúc của Lý Hàn Nhi, càng quên không được từng chút một trong bảy mươi năm này.
- Hàn Nhi không thể chết, Diệp thúc thúc tới cứu ngươi.
Thương lão khàn khàn, hơi thở mong manh, Diệp Hiên chật vật đi về phía trước ở trong đống tuyết, không chờ hắn đi ra hơn một trượng, hắn lại lần nữa té ngã ở trên đống tuyết.
Thê lương bất lực, cô lão không ai bên cạnh, cơ thể già nua, sinh mệnh gần đất xa trời, đều không đủ để chống đỡ hắn tiếp tục đi ở trong nơi đầy giá rét này.
Hai cánh tay run rẩy chống dưới mặt tuyết, băng tuyết rét lạnh làm hai tay già nua của Diệp Hiên nứt ra, chỉ là hắn vẫn kiên cường đứng dậy từ trong đống tuyết, hắn nhặt lấy một nhánh cây để chống đỡ cơ thể, một thân một mình ở trong gió tuyết đi về phía trước.
Hàn phong gào thét, thiên địa đồng bi, Diệp Hiên đi rất chậm, nhưng lại một mực kiên định tiếp tục đi về phía trước, chỉ là ở trong thế giới phong tuyết bồng bềnh, bóng lưng hắn thê lương mà bất lực, liếc mắt nhìn lại, sinh lòng bi thương.

Trấn Thanh Thiên, quảng trường trung tâm.
Bách tính phàm nhân đều như súc sinh bị giam giữ ở đây, đoàn người đen thùi lùi, không thể nhìn thấy phần cuối.
Tiếng phụ nữ già yếu và những đứa trẻ đang sợ hãi khóc lóc ở trung tâm, tấu lên một khúc phàm nhân ai ca ở giữa đất trời.
- Tông chủ, tất cả bách tính trấn Thanh Thiên đều ở chỗ này, cũng xin mở ra đại thuật huyết tế.
Mấy nghìn tu tiên giả quỳ sát xuống, thanh âm như to lớn sóng biển, quanh quẩn tám phương thiên địa.
- Được!
Ba vị ma đạo tu tiên giả ngồi trong hư không, các đệ tử môn hạ bên ngoài đều đang quỳ lạy, linh quang màu đỏ kéo dài ở trong hư không, Huyết Trận vạn trượng đột nhiên xuất hiện, linh quang sáng chói đẹp đẽ loá mắt, tựa như muốn thôn phệ sinh linh vạn vật.
- Đao phủ vào chỗ.
- Chém!
Ánh đao xẹt qua, huyết quang băng xạ, từng cái đầu một rơi xuống nền tuyết.
- Cha!
- Mẹ!
Những tiếng kêu khóc tan nát cõi lòng vang lên trong đám bách tính phàm nhân, bất lực cùng tuyệt vọng lan tràn.
Đúng vậy, bọn họ chỉ là phàm nhân, đối mặt với tu tiên giả cường đại, bọn họ căn bản không có sức chống cự, mặc dù trong lòng có hận, nhưng lại chỉ có thể làm một con cừu đợi làm thịt.
- Giết phàm nhân trước, lại chém võ giả, ngưng huyết tinh linh khí thiên địa, đúc tu vi vô thượng cho chúng ta.
Ba vị ma đạo tu tiên giả rít gào với hư không, bọn họ tựa như biến thành yêu thú yêu thích máu huyết, huyết khí linh quang cuồn cuộn như thủy triều xung quanh.
- Ta liều mạng với các ngươi!
Một nam tử phàm nhân đứng dậy trong đám người, hai tròng mắt hắn tràn đầy oán độc giận dữ rít gào, trong tay cầm một con dao phây, tựa như điên mà chém tới tu tiên giả trước mặt, đôi mắt như sắp nứt ra, vô cùng bi thương.
Phốc phốc phốc!
Hơn mười lỗ máu khủng bố xuất hiện ở trên cơ thể người này, một gã tu tiên giả Trúc Cơ kỳ rút cương đao trong tay về, dòng máu phun ra chói mắt mà thê lương như vậy.
Ầm!
Nam tử phàm nhân ngã nhào xuống chân người này, miệng không ngừng tràn ra bọt máu, đôi mắt của đang không ngừng tan rã, hắn nỗ lực muốn bò người dậy, muốn liếc mắt nhìn vợ và con gái một lần sau cuối ngay thời khắc sinh mệnh sắp kết thúc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận