Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1204 - Tịch Diệt Chiến Y



Chương 1204 - Tịch Diệt Chiến Y




Keng.
Ánh sáng Thanh Đồng Tiên Kinh phóng lớn, kim quang hai trang kinh lấp lánh, hai hư ảnh tiểu đỉnh huyễn hoá ra từ trong trang kinh, dưới ánh mắt khiếp sợ của Diệp Hiên mà trấn áp tiểu đỉnh thứ ba.
Ngao.
Vạn cổ lôi động, hung lệ ngập trời, tiểu đỉnh thứ ba phảng phất như không cam lòng bị trấn áp, mặt quỷ hiện lên trên đỉnh hung lệ rống giận, lôi điện màu đen bạo động mà ra, trong nháy mắt đã bao phủ nguyên một vùng hư không.
Keng keng keng.
Kình thiên nổ vang, kim thiết giao nhau, Diệp Hiên chỉ cảm giác màng nhĩ của mình cũng bị đánh thủng, tiểu đỉnh thần bí thứ ba đã đối đầu với Thanh Đồng Tiên Kinh cùng một chỗ.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên đờ đẫn đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Thanh Đồng Tiên Kinh cùng tiểu đỉnh thứ ba đánh nhau, hắn cũng không có ý định ngăn cản trận chiến đấu quỷ dị này, bởi vì nơi sâu xa Diệp Hiên cảm giác được giữa hai bên đều đang giấu bí mật kinh thiên mà hắn không biết.
Trong Thanh Đồng Tiên Kinh ghi lại Bất Tử Tiên Kinh mà Diệp Hiên tu luyện, năm đó hắn còn lĩnh ngộ được tổng cương Bất Tử Tiên Kinh từ trong Thanh Đồng Tiên Kinh, còn có cả Cấm Kỵ Thiên cực kỳ quan trọng.
Hơn nữa kinh thư này thần bí đến vô cùng, vốn là vật Nguyên Linh, vừa hay lại lọt vào tay hắn, hơn nữa sau khi hấp thu hai tiểu đỉnh, nó đã mang đến cho Diệp Hiên hai đại thuật nghịch thiên.
Chỉ là hôm nay tiểu đỉnh thứ ba này có điểm cổ quái, hoàn toàn khác biệt với hai tiểu đỉnh hắn lấy được lúc trước, hơn nữa còn cật lực phản kháng Thanh Đồng Tiên Kinh trấn áp, quan hệ bên trong thật sự khiến Diệp Hiên mê man vô cùng.
Keng keng keng.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, hai đại thần vật đối đầu lẫn nhau, ngay cả không gian xung quanh đều hiện ra từng vết nứt, nếu không phải Diệp Hiên có tu vi Bán Thánh, cố gắng ổn định vùng thiên địa này, chỉ sợ chỉ riêng lực phá hoại do hai kiện thần vật này tạo thành, cũng đủ để khiến toàn Phong Đô thành này bay màu.
Phanh.
Kình Thiên nổ vang, hư không sụp đổ, hai đại thần vật đối chọi một cái, ánh sáng quanh thân trở nên ảm đạm, hiển nhiên sau môt loạt chiêu, ai cũng không chiếm được tiện nghi.
Ôi, ôi.
Chợt, vẻ mặt Diệp Hiên ngẩn ra, mi tâm của hắn đang phát sáng, một tia u quang lóe lên ở mi tâm hắn, Tru Thiên Kích vẫn luôn yên lặng trogn thức hải hắn thế mà lại chủ động bắn ra khỏi thức hải hắn.
Ầm ầm.
Vạn cổ hung lệ, sát phạt vô song, thân kích đen kịt như mực nở rộ chùm ánh sáng u ám, từng luồng ánh sáng sát phạt cuồn cuộn trên thân kích, Tru Thiên Kích hoành hành giữa hai đại thần vật, lại càng phát ra một loại thanh âm khó hiểu, phảng phất như đang ngăn cản hai bên tiếp tục tranh đấu.
Ô ô ô ô.
Khi Tru Thiên Kích xuất hiện, tiểu đỉnh thứ ba bỗng nhiên phát ra âm thanh hưng phấn, không ngừng bay múa xoay quanh Tru Thiên Kích, tựa như nhìn thấy thân nhân đã lâu không gặp.
Ngược lại, Thanh Đồng Tiên Kinh rốt cục cũng yên tĩnh lại, sau đó một lần nữa rơi vào trong tay Diệp Hiên.
Một màn như thế, trực tiếp khiến hai mắt Diệp Hiên sáng ngời, một tia sáng xoẹt qua đầu hắn, phảng phất lúc này hắn đã hiểu được cái gì đó.
- Chẳng lẽ tiểu đỉnh thứ ba này có liên quan đến Tru Thiên Kích?
Diệp Hiên thầm tự nói, cũng vào thời khắc này, cả tiểu đỉnh thứ ba và Tru Thiên Kích đều xảy ra biến hóa cực kỳ thần dị.
Ông.
Thiên hôn địa ám, hắc ám vô biên, Tru Thiên Kích đang nở rộ hào quang vô tận, thân trượng đen kịt như mực hiện ra từng văn tự thần bí, những văn tự thần bí mà quỷ dị này từ từ tách ra khỏi thân thích.
Ô ô ô ô.
Tiểu đỉnh thần bí đang phát ra thanh âm hoan hô muốn chết, thân đỉnh đen kịt như mực lắc lư trong hư không, từng văn tự quỷ dị thần bí kia nhanh chóng dung nhập vào giữa đỉnh thân.
Răng rắc.
Hư không vỡ vụn, pháp tắc tan rã, tiểu đỉnh màu đen ầm ầm lay động, thiên địa thời không giờ phút này đều trở nên tĩnh lặng, một cỗ khí tức khủng bố đến cực điểm phát ra từ giữa tiểu đỉnh màu đen, khiến sắc mặt Diệp Hiên hoàn toàn thay đổi, bước chân liên tục lui bảy bước, lúc này mới ổn định lại thân thể của mình mà nhìn về phía Tiểu Đỉnh.
- Tru Thiên Khởi... Hỗn Độn Tuyệt... Tịch diệt hiện... Vạn vật vong....
Chư thiên vạn giới, thời gian không gian mênh mông, Diệp Hiên chỉ cảm giác nguyên thần bản thân sắp bị vỡ vụn, bên tai truyền đến âm thanh mênh mông mà vang vọng, thanh âm này xuất hiện cực kỳ đột ngột, còn tràn ngập ý chí miệt thị hỗn độn vạn vật, ngay cả Diệp Hiên tâm như bàn thạch, giờ phút này cũng không ngừng run rẩy.
Nhưng còn chưa đợi Diệp Hiên đi truy tìm thah âm đáng sợ này xuất hiện từ đâu, tiểu đỉnh màu đen đã hiện ra một cảnh tượng cực kỳ kinh người, cũng làm cho Diệp Hiên giật mình tại chỗ, dù đã trôi qua thật lâu cũng không có cách nào phục hồi tinh thần lại, ngay cả thanh âm đột ngột xuất hiện kia cũng không kịp truy tìm.
Ù ù.
Tiểu đỉnh màu đen, không ngừng tiêu tan, lôi điện màu đen ở trên đỉnh lóe ra, từng luồng ánh sáng đen tối xuyên qua hư không, không ngừng đan xen trên thân tiểu đỉnh màu đen.
Răng rắc.
Như Hỗn Độn Thiên Hà đang tan vỡ, tựa như Vạn Cổ Vũ Trụ đang đảo ngược, tiểu đỉnh màu đen đã không còn, từng tia lôi đình màu đen lóe ra, từng luồng ánh sáng đen tối đang quấn quanh, cho đến khi hóa thành một kiện chiến giáp màu đen hiện ra trong hư không.
Một khuôn mặt quỷ, tựa như khóc nhưng không khóc, tựa như cười nhưng không cười, khắc trên chiến giáp màu đen, trên thân giáp đen như mực tựa như lưu ly màu đen đúc thành, làm cho người ta có một loại cảm giác hoa mắt chóng mặt, phảng phất chỉ cần liếc mắt một cái, linh hồn bản thân sẽ bị kéo vào trong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận