Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1859: Ngàn vạn năm sau

Chương 1859: Ngàn vạn năm sau
Hỗn độn ngũ vực, Bắc Thần tinh vực!
Tại đại thế giới hỗn độn, phân ra ngũ đại tinh vực, Trung Ương đại vực không cần phải nói, là dải đất trung tâm tại đại thế giới hỗn độn, mà đông nam tây bắc bốn vực quay xung quanh Trung Ương đại vực.
Mà Bắc Thần tinh vực này tại ngũ vực là một chỗ nghèo nàn, quanh năm đều ở trong gió tuyết rét lạnh, dù là tinh không trong Thái Dương Tinh đều không thể thay đổi hoàn cảnh lạnh lẽo tại Bắc Thần tinh vực.
Bắc Thần tinh vực mặc dù nghèo nàn, nhưng tu sĩ nơi này vô cùng hung hãn tàn nhẫn, chỉ vì Bắc Thần tinh vực thiếu thốn tài nguyên tu luyện, cho nên vì để sinh tồn tiếp, các loại chuyện sát phạt huyết tinh thường có xảy ra, nhân mạng tại Bắc Thần tinh vực cũng là thứ không đáng giá tiền nhất.
Vì từng chút một tài nguyên tu luyện có hạn, cả Bắc Thần tinh vực có thể nói vô cùng hỗn loạn, các loại thủ đoạn dơ bẩn không chịu nổi đều sẽ xảy ra, chuyện sát phạt cũng chỉ là chuyện trực quan.
Chính vì vậy, người dân tại Bắc Thần tinh vực phải gọi là có truyền thống hung hãn, dù cho sơn xuyên hà trạch, hoặc là băng xuyên vạn dặm, phàm là nơi có sinh linh tụ tập, thì sẽ sẽ hình thành một thế lực nhất định, bọn họ ôm nhau thành đoàn lấy hơi ấm, dùng việc săn bắt hung thú làm thức ăn, cũng là dùng đám hung thú này đổi lấy đồ vật, đổi lấy nhu yếu cần thiết cho mình!
Thập đại nguyên hội đi qua, tu sĩ Bắc Thần tinh vực ngày đêm cùng hung thú chém giết, dù cho tâm trí, hoặc là công pháp bí kỹ, đều đã đạt đến cực đỉnh, đây cũng là lý do mà các đại vực khác không thể so sánh!
Có lẽ tu sĩ Bắc Thần tinh vực không tính là tối cường, nhưng luận trên thủ đoạn giết người tuyệt đối xếp thứ nhất, cho nên cả Bắc Thần tinh vực đều là nơi sơn cùng thủy tận, phàm là người có thể đi ra từ Bắc Thần tinh vực, tuyệt đối chính là đại năng một phương, cũng có thể thành nhân vật cấp bá chủ.
Hô!
Gió lạnh gào thét, gió bấc lạnh thấu xương, trời tuyết bay đầy càn quét thiên khung, băng tuyết trải dài trên mặt đất mênh mông bát ngát, để người ta liếc mắt nhìn lại, đều không nhìn thấy phần cuối!
Đây là một nơi không hề dấu chân người, cũng là một nơi phủ băng tuyết trăm vạn dặm, mặt băng cứng nhìn như nặng nề, kỳ thực cũng chỉ là một loại biểu tượng mà thôi, nếu như không cẩn thận, sinh linh đạp trúng vào miếng băng mỏng, sẽ lập tức bị dòng nước lạnh giá kia nuốt mất!
Tại hoàn cảnh ác liệt như vậy, lại có hai bóng dáng hành tẩu trên lớp băng tuyết kia, trong cảnh tượng tuyết bay đầy trời này, có vẻ hơi không thể tin được!
- Thúc! Cực Âm Băng Hồ thật sự sinh tồn ở nơi này sao?
Chỉ thấy một vị thiếu niên người mặc áo bông làm bằng da thú, một cơn sóng nhiệt truyền ra từ trên cơ thể hắn, dùng đến ngăn cản cơn gió rét buốt này.
Bên cạnh thiếu niên là một vị nam tử trung niên người mặc kình bào, một thân trang phục cũng là làm từ da lông hung thú, hiển nhiên tu vi hai thúc cháu không hề cao, nếu không chắc chắn cũng không sưn mặc nặng nề như thế!
Bắc Thần tinh vực, người người tu luyện, từ cách ăn mặc của mỗi người cũng có thể đại khái nhìn ra tu vi, người có tu vi càng phát cường đại, tự nhiên không sợ cái chỗ nghèo nàn này, mà người có tu vi nhỏ yếu, tự nhiên cần lấy da lông hung thú làm ấm chính mình.
Dù sao đại thế giới hỗn độn tuy là thánh địa tu luyện, nhưng cũng không phải mỗi người đều là tu sĩ, trong đó cũng tràn ngập số lượng lớn phàm nhân.
- Vân nhi, vu sư trong tộc đã suy tính qua, Cực Âm Băng Hồ dường như ở nơi này, chỉ cần bắt được nó, chứng hàn huyết của mẫu thân ngươi mới có hi vọng chữa khỏi.
Nam tử trung niên trầm thấp lên tiếng, chỉ là nếu như cẩn thận đi nghe, sẽ phát hiện lời của hắn hơi có vẻ trầm trọng, một cỗ khí tức thê lương ẩn ẩn xuất hiên trên người hắn.
Nghe thấy lời tộc thúc nói, thiếu niên trịnh trọng gật đầu, trong mắt lóe lên một vệt lăng lệ, còn có sự kiên trì mà người bình thường không có.
Sưu!
Phù quang lược ảnh, cuồng phong cuộn trào cuốn qua nơi đây, một ánh sáng trắng kích xạ mà qua lớp băng tuyết dưới chân, cũng dẫn tới âm thanh kinh hô của hai thúc cháu.
- Thúc! Cực Âm Băng Hồ!
Thiếu niên lên tiếng hô to, gương mặt nhỏ đã trướng hồng lên, cũng là đang nhắc nhở nam tử trung niên.
Không cần thiếu niên nhắc nhở, nam tử trung niên sớm đã phát hiện ra tung tích Cực Âm Băng Hồ, chỉ thấy hắn chân đạp mặt băng, khí tức quanh người gào thét cuốn ra, hắn cưỡi gió đột nhiên kích xạ đến phía Cực Âm Băng Hồ, trong tay xuất hiện một cái lưới sắt răng cưa.
Ba bước đổi lại hai bước, thần sắc nam tử trung niên trở nên trịnh trọng, lưới sắt răng cưa đột nhiên bị ném ra ngoài, con hung thú này không hổ là hồ loại, trời sinh linh trí không thấp đã sắp hóa thành người, sau khi nó phát hiện nguy cơ, ánh mắt giảo hoạt chớp động, đột nhiên dừng lại, vội vàng kích xạ đi hướng khác!
- Sớm đoán được nghiệt súc ngươi gian trá, trốn nơi nào!
Giọng nam tử trung niên hưng phấn, lưới sắt răng cưa thay đổi phương hướng, quỷ dị xuất hiện tại đỉnh đầu Cực Âm Băng Hồ, hiển nhiên đến thời điểm này, nam tử trung niên đã quá hiểu tập tính của loài hung thú này, tự nhiên đã sớm chuẩn bị, muốn đem cầm hung thú này lại trong tay.
Mắt thấy Cực Âm Băng Hồ liền bị thúc cháu hai người bắt lấy, thì chuyện để người không tưởng tượng được đã xuất hiện!
Oanh!
Thiên địa rúng động, mặt băng vỡ vụn, gió tuyết bay đầy trời lập tức đứng im, thời không phương thiên địa này đều thật giống như bị định trụ, chỉ thấy một bóng dáng màu đen từ trong biển băng xông lên không trung, một cỗ khí tức âm u đầy tử khí ngay lan tràn ra quanh người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận