Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1510: Hung hiểm (2)

Chương 1510: Hung hiểm (2)
- Không tốt.
Thái Linh Thánh Vương hãi nhiên gầm nhẹ.
Ngao ô!
Tiếng thú rống trầm thấp, hư không chấn động, chỉ thấy một đạo hắc quang đột nhiên xuất hiện tại trước mặt năm người, càng nương theo tiếng tru cực kỳ đáng sợ.
- A, cứu ta!
Đạo Vân Thánh Vương kêu gào thảm thiết, cả người lại bị đạo hắc quang này đưa vào trong vụ hải, nháy mắt liền biến mất ở trước mặt năm người.
- Không!
Đạo Vân thê lương hét thảm, chỗ sâu trong Hỗn Độn Vụ Hải truyền đến âm thanh nhai nuốt đáng sợ, giống như một con quái vật đáng sợ đang cắn xé Đạo Vân Thánh Vương, đang từng ngụm nuốt hắn vào trong bụng.
- Đi mau.
Thái Linh Thánh Vương hãi nhiên rống to, sau đó liền muốn bỏ chạy.
Đáng tiếc, không đợi đám người cùng trốn khỏi nơi đây, đạo hắc quang kia lại lần nữa đánh tới, lần này mục tiêu chính là Âm Hải Thánh Vương.
- A!
- Diệp đạo hữu cứu ta.
Phốc phốc!
Tại thời khắc mấu chốt nghìn cân treo sợi tóc này, một cánh tay của Âm Hải Thánh Vương sống sờ sờ bị con quái vật thần bí này cắn đứt, mà bên cạnh hắn chỉ có một mình Diệp Hiên, chỉ có thể cầu cứu Diệp Hiên.
Ầm!
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, một luồng lực lượng thời không xẹt qua đôi mắt của hắn, năm ngón tay ầm vang đánh ra phía bóng đen này.
- Ngao!
Một tiếng kêu đau truyền đến từ trong miệng quái vật, sau đó đột nhiên trốn vào trong Hỗn Độn Vụ Hải, Âm Hải Thánh Vương khó khăn lắm mới giữ được một cái mạng, chỉ là hắn bị quái vật này cắn rơi một cánh tay, máu tươi đang không ngừng chảy ra từ vết thương.
- Ngươi có thể vận dụng tu vi?
Thái Linh Thánh Vương hãi nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Hiên, bước chân bỏ chạy lúc đầu đều đã ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra thần sắc cực kỳ chấn kinh.
- Mặc dù tu vi không thể vận dụng, nhưng ngươi đừng quên lực lượng nhục thân của ta cũng không có bị ảnh hưởng.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu.
Sắc mặt Âm Hải Thánh Vương hư trắng, nhưng liên tục cảm tạ Diệp Hiên, nếu không phải vừa rồi Diệp Hiên một kích đem đánh lui quái vật này, hắn nhất định sẽ giống như Đạo Vân Thánh Vương chết tại trong miệng con quái vật này.
- Nguy cơ còn không có giải trừ, ta có thể cảm giác được quái vật này còn chưa đi, đang ở chỗ tối nhìn chăm chú chúng ta.
Diệp Hiên nhắm mắt lại, nhìn về phía chỗ sâu trong Hỗn Độn Vụ Hải, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được hai con ngươi hung lệ đang chăm chú nhìn hắn.
Thật ra, Hỗn Độn Vụ Hải này mặc dù đáng sợ, nhưng đối với Diệp Hiên mà nói vẫn còn không tính là cái gì, chỉ cần hắn vận dụng lực lượng tịch diệt phá vỡ một cái, thì có thể một lần nữa trở lại trên núi.
Chỉ là Diệp Hiên cũng không có làm như thế, bởi vì hắn hoài nghi là Thái Linh Thánh Vương đang trò quỷ, hắn cũng muốn nhìn xem Thái Linh Thánh Vương đến cùng muốn làm cái gì.
- Ngao!
Bỗng nhiên, âm thanh thú rống lần nữa truyền đến, một đạo hắc quang lần nữa đánh tới hướng bốn người, có thể nhìn thấy như ẩn như hiện bị hắc quang che đậy, chính là một cái sinh vật đầu báo thân hổ.
- Cẩn thận.
Âm Hải Thánh Vương run rẩy rống to, chỉ là lần này con quái vật này cũng không có đánh tới hắn cùng Diệp Hiên, mà là nháy mắt đã xuất hiện tại trước mặt Cửu Khúc Lão Mẫu.
- Không!
Cửu Khúc Lão Mẫu lên tiếng thét lớn, nhưng trong nháy mắt liền bị quái vật này đưa vào chỗ sâu vụ hải, một tiếng kêu thảm thiết thê lương tại chỗ sâu vụ hải truyền đến.
- Đi, Diệp đạo hữu, chúng ta đi mau.
Âm Hải Thánh Vương đi sát đằng sau bên cạnh Diệp Hiên, run giọng thúc giục Diệp Hiên nói.
- Chúng ta mau mau rời khỏi nơi đây.
Thái Linh Thánh Vương cũng là lên tiếng gầm nhẹ, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Diệp Hiên nhắm mắt lại, nhanh chân đuổi theo Thái Linh Thánh Vương, mà Âm Hải Thánh Vương đi sát đằng sau lưng Diệp Hiên, ba người cấp tốc rời khỏi nơi đây.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ba người Diệp Hiên vừa mới đi ra ngàn trượng khoảng cách, chuyện cực kỳ đáng sợ lại lần nữa xảy ra, cỏ dại trên mặt đất bộc phát ra quang mang cực kỳ đáng sợ, hóa thành ức vạn đạo nhuệ khí oanh sát tới Diệp Hiên.
Keng keng keng!
Diệp Hiên nhục thân hoàn mỹ, mặc cho nhuệ khí lâm thân, thế nhưng chỉ là phát ra âm thanh sắt thép va chạm, cũng không có tạo thành nửa điểm tổn thương nào đối với hắn, mà Âm Hải Thánh Vương lại tránh ở sau lưng Diệp Hiên, cả người đều bị dọa sợ.
Nhưng cũng là ở thời điểm này, Thái Linh Thánh Vương không ngờ lại quỷ dị biến mất không thấy đâu nữa, điều này cũng làm cho sắc mặt Diệp Hiên âm trầm, không ngừng đảo mắt nhìn quanh, một nụ cười mỉm quỷ dị phác hoạ ra từ khóe miệng của hắn.
- Diệp đạo hữu, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Âm Hải Thánh Vương run rẩy mở miệng, Thái Linh Thánh Vương cũng biến mất không thấy đâu nữa, hiển nhiên là bị quái vật kia bắt đi.
- Trở về.
Diệp Hiên trầm tư một phen, sau đó quay người liền đi trở về, điều này cũng làm cho Âm Hải Thánh Vương quá sợ hãi, nhưng hắn do dự một phen vẫn là nhanh chóng đuổi theo Diệp Hiên, dù sao một mình hắn căn bản là không có cách nào đối kháng với con quái vật đáng sợ này.

Hỗn Độn Vụ Hải, sương mù nồng nặc, nơi này tràn ngập cảm giác khủng bố cực đoan, xem như một gốc cỏ dại dưới chân cũng đều có thể muốn tính mệnh người ta.
Diệp Hiên cùng Âm Hải Thánh Vương trở lại nguyên điểm, cây rừng bốn phía hoa hoa tác hưởng, sương mù cũng càng ngày càng nồng nặc lên, ngay cả thị lực của Diệp Hiên cũng đều nhận ảnh hưởng.
- Diệp đạo hữu, chỉ cần ngươi có thể dẫn ta đi ra ngoài, ngươi chính là bằng hữu của Âm Hải
Bạn cần đăng nhập để bình luận