Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1846: Tuyên cổ duy nhất, hóa tương lai

Chương 1846: Tuyên cổ duy nhất, hóa tương lai
Cực Ma chi chủ Tô Bắc Ninh muốn Diệp Hiên quỳ gối dưới chân hắn thỉnh tội, hắn muốn phát tiết ra tất cả tức giận tích tụ trong ba nguyên hội qua, cho dù trả giá nào cũng không tiếc.
- Táng Thiên Pháp... Quán cổ kim... Nghịch tuế nguyệt... Loạn Càn Khôn... Quán âm dương... Hóa tương lai... Thôi diễn hỗn độn...
Chư thiên tụng kinh, ong ong không dứt.
Đối mặt với một kích chí cường của Cực Ma Chi Chủ, thân hình Diệp Hiên sừng sững bất động, đôi môi của hắn khẽ động, trong miệng truyền đến tổng cương Táng Thiên công, đây là pháp cùng đạo của hắn, tuy rằng còn chưa hoàn thiện, nhưng là căn bản để hắn an thân lập mệnh, càng thúc dục pháp môn cấm kỵ Hóa TƯƠNG lai.
- Quỳ xuống.
Cực Ma Chi Chủ tuy rằng lâm vào điên cuồng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn mất đi thần trí, hắn đã cảm giác được khí tức của Diệp Hiên lúc này cực kỳ không đúng, càng cho hắn một loại cảm giác run rẩy.
Nhưng mặc kệ như thế nào, hôm nay hắn nhất định phải trấn áp Diệp Hiên, để hắn quỳ dưới chân mình nhận sai, càng phải để Diệp Khinh Mi nhìn một chút, nam tử nàng yêu thương là không chịu nổi cỡ nào.
Ầm ầm!
Thương Thiên Ma Chưởng trấn đến, tựa như cối xay sát sinh thiên địa cực kỳ khủng bố, cực ma lực đang trút xuống Diệp Hiên, nhưng Diệp Hiên sừng sững bất động như núi, mặt đất dưới chân hắn đã hiện ra vết nứt khủng bố, giống như bất cứ lúc nào đều sẽ ngập vào trong mặt đất.
Đông —— đông —— đông!
Ngưng luyện hỗn độn vũ trụ, phá vỡ cổ kim thiên địa, quanh thân Diệp Hiên đang nở rộ một tia ba động tối nghĩa không rõ, âm thanh tụng kinh của hắn càng thêm thần bí, càng làm cho Chư Thiên Vũ Trụ bắt đầu đáp lại âm thanh tụng kinh của hắn.
- Hóa tương lai.
Diệp Hiên bỗng nhiên mở mắt, trong miệng truyền đến tiếng gầm giận dữ cổ kim tương lai, Táng Thiên Công ở trên người hắn bộc phát ra quang mang thông thiên.
Đạo quang mang này giống như xuyên qua Hỗn Độn vũ trụ, mặc dù cũng không có bất kỳ ba động khủng bố khiếp người nào, nhưng lại làm cho tâm thần mọi người run lên.
Đạp - Đạp - Đạp.
Tương lai cổ kim, hỗn độn không còn, một bóng dáng màu đen giống như vượt qua thời không ngăn cách đi dạo về kiếp này, thân hình của hắn mơ hồ không rõ, giống như bất cứ lúc nào cũng bị nghiền nát, nhưng vẫn kiên định đi về phía Diệp Hiên.
- Là hắn?
- Làm sao có thể?
- Chuyện gì đã xảy ra?
Sau một khắc, đám người Bất Tử Thiên Chủ hoảng sợ gầm nhẹ, tất cả chí cường gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng đi về phía Diệp Hiên, giống như muốn xác định đối phương có phải là người đã từng xuất hiện trước kia hay không.
Một bước, hai bước, ba bước...
Bóng đen này mơ hồ vặn vẹo, nhưng lại kiên định đi về phía Diệp Hiên, mà Diệp Hiên cũng đang đi về phía hắn, cho đến khi bóng dáng này cùng hắn dung hợp thành một thể, sau một khắc bộc phát ra ba động làm cho mọi người hoảng sợ không nói nên lời.
Ầm ầm.
Táng thiên địa, chôn cổ kim, đạp nát vũ trụ hồng hoang, ngưng luyện thiên địa huyền hoàng, phá diệt vũ trụ cổ kim, quang mang tận diệt năm tháng thời không phóng lên trời.
Diệp Hiên mặc một bộ hắc y, ba ngàn sợi tơ đen buông xuống sau đầu, sợi tóc của hắn bay múa ở trong thiên địa cuồng phong đang gào thét, một thân y bào tùy tiện rung động.
Một ngón tay, chỉ một chỉ, ta nói là pháp, ta làm là tắc.
- Táng!
Ngôn xuất pháp tùy, táng thiên diệt địa, giờ khắc này Diệp Hiên quá mức thần bí, tuy rằng trên người không có bộc phát ra uy năng chí cường, nhưng lại có một loại khí tức làm cho tim người ta đập nhanh.
Xoẹt.
Thương Thiên ma chưởng vốn đang đập xuống Diệp Hiên ngưng trệ, sau đó ầm ầm hóa thành bong bóng tiêu tán, giống như chưa từng xuất hiện qua.
- Tiên sinh?
Bỗng nhiên, khi tất cả mọi người bị vây trong kinh hãi không nói nên lời, một tiếng hô nũng nịu truyền đến phía sau Diệp Hiên, chỉ thấy Diệp Khinh Mi si ngốc nhìn bóng lưng Diệp Hiên, giờ khắc này nàng trở nên nhu nhược, bởi vì lúc này Diệp Hiên mới là người chân chính trong lòng nàng.
- Ba ngàn phồn hoa rơi tận, cổ kim không mộng một hồi, ngươi làm sao khổ sở chấp nhất như thế?
Giờ khắc này Diệp Hiên quá mức thần bí, hắn cũng quá mức vĩ đại, hắn chậm rãi xoay người nhìn Diệp Khinh Mi, trên mặt hiện ra một nụ cười, nhưng trong đó cũng ẩn chứa một tia bất đắc dĩ.
- Tiên sinh, ta... Ta đã chờ chàng rất dài... Chàng cuối cùng đã xuất hiện.
Diệp Khinh Mi si ngốc đi tới trước mặt Diệp Hiên, đôi mắt đã có hơi nước hiện ra.
- Cực tình với người, vong tình tại trời, nếu ngươi có thể hiểu được bốn chữ phía sau, có thể siêu thoát chí cường, đáng tiếc...
Diệp Hiên nhẹ giọng thở dài, có một tia ưu sầu nói không nên lời.
- Khinh Mi không cần chí cường, cũng không cần siêu thoát, ta chỉ là muốn đi theo bên người ngài.
Đôi môi Diệp Khinh Mi cắn chặt, tình ý trong mắt không ngừng tràn ra, giờ phút này trong mắt nàng chỉ có Diệp Hiên, không thể dung được bất cứ ai.
- Nhân năm xưa, quả hôm nay, nếu ngươi muốn gả cho ta làm vợ, vậy ta sẽ cưới ngươi làm vợ, nhưng ta hy vọng ngươi trong tương lai không nên hối hận, bởi vì con đường này đối với ngươi mà nói thật sự không nên đi cùng.
Giờ khắc này Diệp Hiên hiểu cổ kim thông hỗn độn, bởi vì con đường phía trước của hắn tuy rằng không rõ ràng, nhưng hắn đã mơ hồ có một loại dự cảm.
Giờ phút này hắn là tương lai, nhưng cũng không phải tương lai, chỉ là thời không của hai người đang kết hợp, cho hắn lực lượng to lớn cực kỳ thần bí khó lường, lòng có cảm giác phát ra lời nói.
- Không hối hận, Kinh Mi vĩnh viễn không hối hận.
Diệp Khinh Mi nắm chặt tay Diệp Hiên, nói.
- Ngươi cuối cùng đã xuất hiện, ta muốn mạng của ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận