Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 177 - Thế nhân chửi rủa



Chương 177 - Thế nhân chửi rủa




Máu, đầy máu thê diễm nhuộm đỏ cả buổi tiệc, càng ngày càng có nhiều người trở thành cụt tay cụt chân, càng làm cho không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng.
Tiếng người kêu rên, tiếng vong hồn đang khóc, rất nhiều võ giả chết thảm ở dưới kiếm của Diệp Hiên, điều này cũng làm cho đám thương nhân quan sát cái tràng tàn sát này không ngừng hoảng sợ thét đến chói tai, càng làm cho sắc mặt Cổ Đỉnh Thiên càng lúc càng tái nhợt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, sau lưng sớm đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
- Không được... Không thể... Ngươi... Ngươi làm sao lại mạnh như vậy?
Cổ Đỉnh Thiên sợ run tự nói.
Sắc mặt người đàn ông tóc vàng cũng trở nên tái nhợt, hắn làm sao cũng không ngờ, Diệp Hiên lại to gan như thế, dám thật giết chết người của Võ Thiên Phủ, lẽ nào hắn không sợ Tuyệt Thiên Đao Thần tìm hắn thanh toán sao?
Kinh hoảng, sợ hãi, tuyệt vọng, đây chính là tâm tình của người đàn ông này ngay tại thời khắc này.
Hắn cố gắng để cho mình trấn định lại, càng lặng yên thối lui, hiển nhiên có ý phải thoát khỏi nơi đây.
Phốc phốc!
Sau khi một tên võ giả sau cùng biến thành thi thể ngã vào dưới chân Diệp Hiên, buổi tiệc này cũng trở nên tĩnh mịch không tiếng động, một tâm tình cực kỳ sợ hãi kéo dài lan ra trong không khí.
Ầm!
Chợt, một gã thương nhân bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, khóc ròng ròng khẩn cầu nói:
- Không được... Không được... Tôi thật không phải là người phản quốc... Tha mạng!
Giống như xảy ra hiệu ứng dây chuyền, những danh lưu thương giới, từng người ở đây lập tức quỳ lạy trên mặt đất, không ngừng khẩn cầu Diệp Hiên tha mạng, càng là vang đầy những tiếng kêu khóc.
Đáng tiếc, đối với đám danh lưu thương giới này, ngay cả nhìn Diệp Hiên đều lười.
- Đem toàn bộ đám người này vào giám ngục ty, nghiêm hình khảo vấn cho ta.
Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng, cũng để cho đám người Thiên Vũ đi nhận lệnh, nhanh chóng mang theo thành viên Vũ An Ti, bắt lấy từng người trong đám thương giới danh lưu.
Cổ Đỉnh Thiên sợ run, khuôn mặt người đàn ông tóc vàng kia thì lại âm tình bất định, bởi vì hai người nhìn thấy Diệp Hiên đang đi tới phía bọn hắn, hai người cũng biết ở trước mặt Diệp Hiên, sợ rằng bọn họ có trốn cũng không trốn được.
- Diệp Hiên, hôm nay ngươi giết người của Võ Thiên Phủ ta, chờ Đao Thần tiền bối biết được việc này, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Cổ Đỉnh Thiên ngoài mạnh trong yếu, điên cuồng gào thét thật to, nhưng nếu như tỉ mỉ nghe sẽ phát hiện, giọng của hắn lại đang run rẫy, cái này cũng chứng minh nội tâm hắn đang sợ hãi đến thế nào.
Đáng tiếc, đối với ngữ điệu uy hiếp của Cổ Đỉnh Thiên, Diệp Hiên căn bản không để ở trong lòng, dù cho hắn nhìn thấy Tuyệt Thiên Đao Thần, thì cũng không khác gì so với một con giun con dế cả.
Ông!
Hư không rung chuyển, huyết quang tán loạn, Diệp Hiên lạnh nhạt mà vô tình, khi tay hắn phất qua khoảng không, một hấp lực cực lớn tác dụng lên người tên tóc vàng kia, trong nháy mắt đã kéo lấy đến trước mặt Diệp Hiên.
Cạch!
Bàn tay trong suốt như ngọc trực tiếp bóp cổ người này, Diệp Hiên như là đang cầm lấy con gà mà nhấc lên giữa không trung, bình tĩnh nói:
- Nửa năm trước ngươi nên rời khỏi Hạ quốc, đáng tiếc ngươi cũng không có cơ hội nữa. Nói cho ta, tổng bộ của các ngươi ở đâu, ta có thể để cho ngươi toàn thây.
Ha ha!
Sắc mặt người này trở nên xanh tím, hô hấp đều cảm giác khó khăn, hắn biết mình sẽ chết ở trong tay Diệp Hiên, nhưng trong mắt cũng đều không hề e ngại, ngược lại còn cười khẩy nói:
- Diệp Hiên, ngươi có bản lãnh thì giết ta ngay đi, nhưng ta nói cho ngươi biết, thế giới này không có đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, có người sẽ báo thù cho ta.
- Ha hả.
Diệp Hiên cười, hắn thật cười, đây là một nụ cười khinh miệt, giống như đang xem một tên hề biểu diễn, cũng không thể khiến cho hắn hứng thú chút nào.
- Cái chết không đáng sợ, mà thứ thật sự đáng sợ chính là sống không bằng chết, ta sẽ để cho ngươi cảm nhận được cái cảm giác này.
Diệp Hiên vô cùng bình tĩnh, nhưng lại làm cho sắc mặt người kia đại biến, bởi vì hắn thật sự biết rõ Diệp Hiên tàn nhẫn đến thế nào, chỉ sợ kết quả của hắn sẽ cực kỳ thê thảm.
Nghĩ đến tình huống này, người đàn ông tóc vàng cũng là một người tâm ngoan thủ lạt, hắn trực tiếp muốn cắn lưỡi tự sát, miễn cho bị Diệp Hiên tàn nhẫn dằn vặt.
Răng rắc!
Nhưng không chờ hắn hành động, Diệp Hiên lại âm u cười một tiếng, trực tiếp tháo cái cằm của hắn xuống, giọng nói đầy thâm độc:
- Muốn tự sát? Ngươi thật đúng là ngây thơ. Hoàng bàn tử, cắt đứt tứ chi của hắn cho ta, mang về Vũ An Ti nghiêm gia thẩm vấn, nhớ kỹ, mặc kệ ngươi dùng dạng cực hình gì, tuyệt không thể để hắn chết.
Khi Diệp Hiên đem người này ném cho Hoàng bàn tử, Hoàng bàn tử cũng lập tứ mở lên một nụ cười dữ tợn, nhanh chóng mang theo người này rời khỏi.
- Diệp tiên sinh, người này xử trí như thế nào?
Thiên Vũ đưa ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Cổ Đỉnh Thiên, đang thỉnh cầu ý kiến Diệp Hiên.
- Đánh gãy tứ chi, nhốt vào giám ngục ty, chờ cái vị đao thần kia đến đây lãnh người.
Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng, xoay người đi ra bên ngoài, mà đám người Thiên Vũ lại nhe răng cười, bước chậm đi tới chỗ Cổ Đỉnh Thiên, cũng để cho Cổ Đỉnh Thiên như bùn nhão mà xụi xuống trên mặt đất, càng là lên tiếng khẩn cầu với.
Đáng tiếc, Diệp Hiên đã đi xa, hắn làm sao sẽ để ý đến việc Cổ Đỉnh Thiên khẩn cầu mình như thế nào?
...
Hoang dã vô tận, tiếng động vật gầm rú đến chấn động cả trời.
Một bóng dáng cả người tắm máu chật vật chạy trốn ở trong hoang dã, khuôn mặt người này cương nghị, hai gò má tựa như đao tước, một thanh trường đao lạnh lùng nghiêm nghị nắm ở trong tay, cương khí hộ thuẫn đáng sợ bao phủ hắn, nhưng khóe miệng lại không ngừng tràn ra máu tươi, chứng minh người này đã bị thương rất nặng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận