Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2456: Đẩy ra đại môn thượng cổ phủ đầy bụi

Chương 2456: Đẩy ra đại môn thượng cổ phủ đầy bụi
Phải biết rằng những lão gia hỏa như bọn họ đã sống vô tận năm tháng này, chân chính có thể sinh ra uy hiếp đối với bọn họ, cũng chỉ chỉ có ý chí Hỗn Độn Vũ Trụ hàng lâm, còn có đồ vật mà những cường giả mạnh nhất thời thượng cổ lưu lại.
Giờ phút này Diệp Hiên lại có thể khống chế cấm chế do cac cường giả thượng cổ kia lưu lại, tự nhiên làm cho bọn họ cảm nhận được uy hiếp.
Chính cái gọi là nhìn thoáng qua một điểm mà biết toàn báo, nếu Diệp Hiên có thể khống chế cấm chế do những cường giả thượng cổ này lưu lại, vậy hắn có thể thông suốt không trở ngại ở trong thượng cổ tuyệt địa này hay không?
Khi nghĩ đến vấn đề này, mỗi một cấm kỵ đều lộ ra sắc mặt nghiêm trọng, nội tâm càng thêm cố kỵ.
- Ha ha ha.
Bỗng nhiên, Kỳ Tổ biến đổi thái độ, ha ha cười nói:
- Diệp đạo hữu quả nhiên có bản lĩnh tốt, thế mà có thể khống chế tốt những đại cấm chế do các cường giả thượng cổ lưu lại trong tinh thông cổ lộ, chuyến đi thượng cổ tuyệt địa hiện tại, còn phải dựa vào Diệp đạo hữu nhiều hơn.
Kỳ Tổ không đề cập đến chuyện vừa rồi một chữ, tốc độ thay đổi sắc mặt cực kỳ nhanh chóng, càng thể hiện ra ý lấy lòng Diệp Hiên.
- Đạo hữu mặc dù không phải cấm kỵ, nhưng một thân bản lính không kém chúng ta, nếu đạo hữu nguyện ý, ngươi và ta có thể làm bằng hữu.
Tử Vong Thần Tôn gật gật đầu với Diệp Hiên, rõ ràng cũng có ý lấy lòng.
- Đạo hữu có thể lấy thân người sống mở ra Thập Nhị Thiên Môn. Hắc Bạch Quân Vương ta bội phục, nếu đạo hữu nguyện ý, sau khi tiến vào thượng cổ tuyệt địa, hai người chúng ta nguyện đồng hành cùng đạo hữu, nếu người nào không có mắt muốn gây bất lợi cho đạo hữu, vậy phải hỏi hai người chúng ta có đồng ý hay không.
Hắc Bạch quân vương âm dương quái khí cười, tựa như biểu hiện lập trường, rõ ràng đang lấy lòng Diệp Hiên.
Kế tiếp, còn có các nhân vật cấm kỵ thể hiện thiện ý với Diệp Hiên, nhưng trong lòng Diệp Hiên lại không ngừng cười lạnh, đám lão gia hỏa này ai nấy đều là ngoài cười nhưng trong không cười, bất cứ lúc nào đều có thể trở mặt với hắn.
Tuy nhiên Diệp Hiên cũng là một lão hồ ly, tuy rằng hắn sống không lâu như những cấm kỵ này, nhưng lòng dạ cũng cực sâu, lợi dụng lẫn nhau như thế rất hợp ý hắn.
Diệp Hiên lễ phép đáp lại, chỉ có Vạn Cổ âm ảnh cùng Hỗn Độn Thần Tôn lạnh lùng nhìn hắn, Vô Tâm Nhân nhìn Diệp Hiên và một đám cấm kỵ đang xả giao lẫn nhau, trong mắt xẹt qua một tia kì dị.
Nàng vốn có ý lợi dụng Diệp Hiên khi đi vào thượng cổ tuyệt địa, nhưng hiện tại xem ra nàng nghĩ quá mức đơn giản, Diệp Hiên này không chỉ có tu vi lợi hại, tâm tính cũng sâu sắc không thôi.
Một trận hàn huyên lá mặt lá trái, chư vị cấm kỵ không đề cập đến chuyện Diệp Hiên ra tay đánh lén Bất Tử thiên chủ, ngược lại hiện ra một mảnh không khí hòa bình.
Bất Tử Thiên Chủ là chết hay sống, đối với bọn họ mà nói không quan trọng, quan trọng là bọn họ sẽ lấy được thứ mình muốn ở trong thượng cổ tuyệt địa.
Ầm ầm.
Tinh không cổ lộ đang chấn động, từng đạo khí tức thương mang hoang vu đang dâng lên, ở cuối con đường có một cánh cửa loang lổ hiện ra, một cỗ khí tức rung động lòng người đang đập vào mặt mọi người.
- Cánh cửa đi vào thượng cổ tuyệt địa xuất hiện.
Vạn cổ âm ảnh chấn động gầm nhẹ, một đôi mắt đỏ tươi đều kích động lóe lên, sau đó nhanh chóng chạy tới cuối con đường.
Ầm ầm.
Chư vị cấm kỵ giờ phút này đều dị thường kích động, theo sát phía sau mà đi tới, tâm thần Diệp Hiên cũng hơi chấn động, chào hỏi Nhân Đạo chi chủ một tiếng, đi theo chư vị cấm kỵ.
Cuối con đường cổ, cửa ngõ loang lổ.
Đây là một cổ môn bằng đồng, rỉ sét phủ đầy cả cánh cửa, làm cho người ta thoạt nhìn cảm thấy loang lổ mà tang thương, chỉ có một cỗ khí tức chấn nhiếp lòng người hiện ra, làm cho tất cả mọi người đều run rẩy.
- Đây là khí tức của thời đại thượng cổ, đây là khí tức của thời đại thượng cổ, nơi này có nguyên khí chúng ta cần!
Vạn Cổ Âm Ảnh kích động thì thầm, hắn nhìn cổ môn bằng đồng, cả người đều hơi kích động.
- Một Hỗn Độn Vũ Trụ chỉ có thể tiến vào một lần, ta lần thứ hai tới đây.
Ngữ khí Hỗn Độn Thần Tôn run động không thôi.
- Di chỉ của thời đại thượng cổ.
Kỳ Tổ tuy rằng dối trá không thôi, nhưng nhìn thượng cổ môn hộ trước mắt, hắn vẫn không cách nào khống chế cảm xúc bản thân, lẩm bẩm.
Những cấm kỵ khác cũng lộ vẻ mặt kích động, ngơ ngác nhìn cánh cửa thượng cổ trước mắt, trong mắt toát ra kính sợ cực lớn, còn có một tia lửa nóng nói không rõ ràng.
Đừng nói những nhân vật cấm kỵ này, cho dù Diệp Hiên giờ phút này, tâm thần đều rung động đến cực hạn, bởi vì chỉ đứng ở trước cánh cửa cổ bằng đồng này, hắn có thể cảm nhận được khí tức cánh cửa truyền ra.
Mênh mông vô biên, vạn cổ dày nặng, khí tức thần bí mênh mông đập vào mặt, chỉ là cỗ khí tức này đã khiến Diệp Hiên không cách nào ức chế nội tâm kính sợ cùng kích động.
Đúng vậy, chính là kính sợ.
Chỉ từ cánh cửa bằng đồng này, nội tâm Diệp Hiên dâng lên cảm giác kính sợ, cũng không phải nội tâm hắn e ngại, mà bị khí tức thê lương nặng nề trên cánh cửa lây nhiễm sinh ra một loại cảm xúc khó hiểu.
Có chiến ý dù ở trong nghịch thiên tuyệt địa hiện lên, có ý chí bất diệt tồn tại lâu dài, chỉ là một cánh cửa nhưng chứa đựng quá nhiều cảm xúc cùng khí tức, làm cho Diệp Hiên không cách nào khống chế được.
Diệp Hiên có một loại xúc động, một loại xúc động đẩy cánh cửa thượng cổ này ra, giống như chỉ cần hắn đẩy cánh cửa này ra, sẽ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, mà thế giới này mới là thế giới chân chính thuộc về hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận