Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1048 - Trước mộ phần



Chương 1048 - Trước mộ phần




- Anh đang nói cái gì, anh rốt cuộc là ai?
Sở Hiên nổi giận, bôi nhọ bạn gái của hắn, hắn tự nhiên mất hứng.
Đáng tiếc, nếu Diệp Hiên đã chứng minh người năm xưa đã không tái hiện, hắn cũng không cần phải nói chuyện với thiếu niên trước mắt, cả người lặng yên hóa thành một luồng khói xanh tiêu tán không thấy.
- Anh ta... Anh ta biến mất... Đây có phải phép thuật không?
Một màn như thế làm cho thiếu nữ hoảng sợ lên tiếng, càng không ngừng lay động cánh tay thiếu niên hỏi thăm, nhưng thiếu niên cũng sớm đã ngốc trệ, quả thực không thể tin được cảnh tượng mình nhìn thấy.
Bước khắp nhân gian mênh mông, nhìn khắp thế gian, nhân gian giới nhìn như giống như mười vạn năm trước, nhưng cũng chỉ là tương tự mà không phải rất giống, chung quy làm cho Diệp Hiên có chút thất vọng.
Diệp Hiên không lưu luyến nữa, cuối cùng rời khỏi thành phố Giang Nam, nơi này tuy rằng là quê hương của hắn, nhưng cũng đã không còn người năm xưa, càng chứng thực người năm xưa thật sự không thể tái hiện.
Bầu trời không giới hạn, mây xanh bay đầy.
Diệp Hiên đi dạo, Hoàng bàn tử đi theo phía sau, phương hướng hai người đi tới chính là nơi chôn cất Liễu Bạch Y năm xưa.
Liễu Bạch Y.
Một người Diệp Hiên khâm phục từ đáy lòng, năm đó thiên địa không đường, tiên lộ đoạn tuyệt, Liễu Bạch Y tự mình sáng tạo ra phương pháp vận chuyển huyết khí, chính là quỷ tài kinh thiên động địa, càng lấy thân phàm nhân sáng tạo ra Nghịch Tiên trận đến thần quỷ đều kinh hãi.
Sinh tử bát môn, hóa tiên thành phàm.
Tám chữ lớn này chính là áo nghĩa của Nghịch Tiên Trận, càng là kiêu ngạo từ trong xương tủy của Liễu Bạch Y, lấy một thân thể phàm nhân, chế tạo ra đại trận vô thượng có thể trấn áp tiên nhân, có thể nói tài năng của Liễu Bạch Y là khoáng cổ tuyệt kim, thế gian lại có bao nhiêu người có thể so sánh?
Diệp Hiên không có bằng hữu, duy chỉ có Liễu Bạch Y ngoại lệ, Diệp Hiên chân chính đối đãi hắn như bằng hữu, càng hy vọng có một ngày hắn có thể nghịch chuyển thời không thiên địa, đoàn tụ với anh linh Liễu Bạch Y rải rác trong thiên địa, chân chính khiến hắn chết mà sống lại.
Hồn phi phách tán, một chữ khủng bố, cũng có nghĩa tử vong chân chính.
Thế nhưng, thế gian này không có chuyện tuyệt đối, cái gọi hồn phi phách tán, chính là linh hồn bị đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ, du lịch trong thiên địa mênh mông, ngay cả Thánh Nhân cũng không có khả năng hợp lại, nhưng nếu nghịch chuyển thời không luân hồi, dùng vô thượng thuật pháp tụ tập mảnh vụn linh hồn, Liễu Bạch Y có thể sinh lại linh hồn, chân chính trọng sinh.
Mà chỉ có Chúng Thánh Chi Thánh trong truyền thuyết mới có thể nghịch chuyển thời không luân hồi, mới có thể chân chính làm cho Liễu Bạch Y chết mà sống lại, Diệp Hiên hiện tại căn bản không cách nào làm, nhưng hắn cũng một mực cố gắng theo phương hướng này.
Một cái sơn cốc, phong thiên tỏa địa.
Mây mù phủ đầy núi che lấp sơn cốc, làm cho người ta có một loại cảm giác mông lung hư ảo, cho người ta nhìn không rõ cảnh tượng trong sơn cốc, mà chỗ này chính là nơi chôn cất Liễu Bạch Y.
Răng rắc.
Hai người Diệp Hiên đạp trời mà đến, một chút thần quang hiện ra trên đầu ngón tay Diệp Hiên, theo hắn chỉ ra, mây mù đầy trời bị thổi tan, đại trận phong khốn sơn cốc cũng lúc này cởi bỏ.
Hô!
Trong miệng Diệp Hiên phun ra một ngụm trọc khí.
Hắn nhìn sơn cốc trước mắt, trong mắt hiện ra vẻ tiêu điều cô tịch, sau đó không do dự đi vào trong sơn cốc.
Sâu trong sơn cốc chính là đáy vực sâu vạn trượng, ngoại trừ một ít tảng đá cổ quái, chính là số lượng lớn hang động, một đường đi tới còn có thảm thực vật hoa cỏ bừng bừng sinh trưởng.
Thương hải tang điền, năm tháng thay đổi.
Một người chết mười vạn năm, đừng nói mộ của hắn, cho dù hài cốt của hắn cũng phải mục hóa thành bụi, chân chính chính chính biến mất ở trong thiên địa.
Bia mộ Liễu Bạch Y đã phong hóa không thấy gì, nắm mộ từng phồng lên bây giờ đã ngang bằng với mặt đất, nếu không phải Diệp Hiên khắc sâu ghi nhớ vị trí chôn cất Liễu Bạch Y, chỉ sợ một người ngoài tới nơi này cũng sẽ không phát giác nơi này từng chôn một nhân vật kinh thiên động địa.
- Lập lại một tấm bia mộ cho Bạch Y huynh đi.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Vâng, tiên sinh.
Từ khi Diệp Hiên tiến vào nơi đây, Hoàng bàn tử đã cảm giác được khí tức Diệp Hiên có chút không đúng, hắn vội vàng khom người lĩnh mệnh mà đi.
Rất nhanh, một tấm bia mộ mới tinh cắm rễ trên mộ phần phồng lên, Hoàng bàn tử làm xong yên lặng lùi lại, chỉ để lại một mình Diệp Hiên ở đây.
- Bạch y huynh, ta đến thăm ngươi.
Trời đất tiêu điều, vạn vật đều tịch mịch, Diệp Hiên yên lặng thật lâu, cuối cùng hắn cũng phá vỡ sự bình tĩnh, nói ra một câu như vậy.
Đáng tiếc, Liễu Bạch Y đã qua đi mười vạn năm, hắn căn bản sẽ không xuất hiện trước mặt Diệp Hiên, cũng chỉ có Diệp Hiên một mình lẩm bẩm với phần mộ của hắn.
- Bạch y huynh, ta lâu như vậy mới đến thăm ngươi, ngươi có trách ta?
Diệp Hiên nỉ non, cả người đều có chút trầm cảm, hắn chậm rãi ngồi xếp bằng trước mộ của Liễu Bạch Y, bắt đầu tự nói chuyện.
Mặt trời lặn mặt trăng lên, đấu chuyển tinh di, bảy ngày bảy đêm trôi qua, Diệp Hiên bắt đầu kể lại chuyện từ khi hắn tiến vào Địa Tiên giới, nói hết mười vạn năm kinh nghiệm của hắn.
- Hiện tại Thượng cổ Yêu Đình muốn diệt tam thập tam trọng Thiên Đình của ta, Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn là hai đại Thiên Đế của Yêu tộc, phía sau còn có Thánh Nhân Nữ Oa duy trì, ngay cả khi ta thu Minh Hà lão tổ vào Thiên Đình, nhưng đây cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Hơi thở của Diệp Hiên rất nặng nề, lông mày cũng nhíu chặt vào nhau, ở trước mặt Liễu Bạch Y, hắn không cần che dấu, càng nói hết tình cảnh nguy hiểm của mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận