Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 628 - Bầu trời giằng co



Chương 628 - Bầu trời giằng co




- Phi!
Thanh Khâu Vương cười duyên nói:.
- Thái Bạch Kim Tinh nho nhỏ, ngay cả La Thiên cảnh đều không phải thật ngu xuẩn, dám làm càn ở Thông Thiên Lĩnh ta, nếu không phải Nam Hải Quan Âm ở đây, chỉ bằng mười vạn thiên binh phía sau ngươi cũng không đủ chúng ta đánh giết.
- Ngươi... Ngươi... To gan!
Đối mặt Thanh Khâu Vương chế giễu, Thái Bạch Kim Tinh đỏ mặt, có lòng muốn phải phản bác, không biết làm sao Thanh Khâu Vương nói đều là lời thật, điều này làm cho hắn xấu hổ và giận dữ, nhưng lại không thể phản bác.
- Yêu nghiệt to gan, dám làm càn với thượng tiên Thiên Đình?
Sắc mặt Nam Hải Quan Âm lạnh lẽo, Ngọc Tịnh Bình đảo ngược rơi xuống, một cổ lực hút cực kỳ khủng bố kéo về phía Thanh Khâu Vương, hiển nhiên muốn hút vào trong bình, trấn áp Thanh Khâu Vương.
- Từ Hàng đạo nhân, bản lĩnh ngươi lớn quá, cũng dám làm càn ở Thông Thiên Lĩnh của ta?
Như cửu thiên kinh lôi nổ vang, lại tựa như triệu dặm Thiên Hà rung chuyển, một đạo yêu quang dâng lên từ dưới mặt đất Thông Thiên Lĩnh, không chờ Quan Âm ra tay với Thanh Khâu Vương, một bóng dáng vĩ ngạn vô biên đạp khoảng không đi đến, càng làm cho phương thiên địa này cuồng bạo run rẩy.
Vô pháp vô lượng, vạn pháp vạn tượng.
Yêu quang quá mức rực rỡ, cũng quá mức dâng trào, càng làm cho phật quang đầy trời tiêu tan thành mây khói, yêu quang thông thiên thổi tung nghìn vạn dặm bầu trời, giống như hắn chính là duy nhất trong thiên địa, vạn vật chúng sinh đều muốn quỳ lạy dưới chân của hắn.
Diệp Hiên toàn thân áo đen, sợi tóc thùi rũ xuống trán, thiên địa yêu phong treo ngược trường thiên, làm cho sợi tóc của hắn theo gió lay động, Ngũ Sắc Thần Quang sau lưng loạn thiên động địa, uy thế khủng bố không thể nói rõ.
- Cung nghênh đại ca xuất quan.
Mười đại Yêu Vương quỳ sát hư không, hướng Diệp Hiên dập đầu, sau đó nhanh chóng đứng ở hai bên Diệp Hiên, ánh mắt nhìn về phía Nam Hải Quan Âm càng lộ ra vẻ bạo ngược.
- Ngươi chính là Khổng Ly?
Diệp Hiên xuất hiện làm cho Nam Hải Quan Âm hơi biến sắc, Diệp Hiên mang cho nàng một loại cảm giác áp bách cực lớn, hơn nữa không biết vì sao, Nam Hải Quan Âm nhìn mặt mũi xa lạ của Diệp Hiên mà đáy lòng mơ hồ dâng lên một cổ cảm giác quen thuộc.
Đến không phải nói Nam Hải Quan Âm khám phá chân thân Diệp Hiên, nàng đã gặp qua khí thế và đôi mắt của Diệp Hiên ở nơi nào rồi.
Một người mặc dù có đại thuật thông thiên, thay hình đổi dáng cũng không đủ.
Diệp Hiên thi triển cấm thuật thay hình đổi dạng hóa thân thành Khổng Ly, nhưng đôi mắt và trong xương hắn chứa vẻ kiệt ngạo lại không có cách nào che lắp, đây cũng là vì sao Nam Hải Quan Âm cảm giác Diệp Hiên quen thuộc.
- Ta đã gặp ngươi ở nơi nào?
Nam Hải Quan Âm chau mày, không ngừng nhớ lại tướng mạo của Diệp Hiên, nhưng làm cho nàng bất đắc dĩ là, vô luận nàng hồi ức ra sao đều nghĩ không ra gặp qua Diệp Hiên ở đâu.
Không chỉ Nam Hải Quan Âm, Thái Bạch Kim Tinh và Thân Công Báo lúc này đều ngưng thần quan sát Diệp Hiên, trong mắt đều xuất hiện một vẻ kinh nghi.
Quen thuộc, rất quen thuộc.
Mặc dù đối phương bộc phát yêu quang thông thiên, còn có Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tước nhất tộc, nhưng Diệp Hiên cho hai người một loại cảm giác quen thuộc, điều này cũng làm cho hai người không ngừng hồi tưởng có phải đã gặp Diệp Hiên ở nơi nào hay không.
- Khổng Ly, đại ca nhị ca ta đâu?
Bỗng nhiên, Vu Sơn lão mẫu lên tiếng, đánh vỡ bình tĩnh quỷ dị, làm cho đám người Nam Hải Quan Âm phục hồi tinh thần.
- Đại ca nhị ca ngươi ở đâu?
Thôn Thiên Cáp Mô bước ra một bước, miệng rộng đáng sợ há to, lên tiếng cười lạnh nói:.
- Đại ca nhị ca ngươi cũng dám tới Thông Thiên Lĩnh ta, quả thật muốn chết, đại ca nhà ta tự nhiên tác thành cho bọn họ, sớm đã đánh bọn họ đánh hồn phi phách tán mà chết.
Theo Thôn Thiên Cáp Mô dứt dời, sắc mặt Vu Sơn lão mẫu trong nháy mắt tái nhợt, đôi mắt đều ngưng trệ, yêu quang quanh thân rung động.
- Không được... Không thể... Nhị ca là Đại La nhị trọng thiên... Đại ca càng là Đại La tam trọng thiên... Yêu Vương… Hắn... Bọn họ sao lại chết ở trong tay Khổng Ly?
Vu Sơn lão mẫu run rẩy nói, căn bản không tin lời Thôn Thiên Cáp Mô.
- Ngươi xem một chút đây là cái gì?
Không đợi Vu Sơn lão mẫu có phản ứng, chỉ thấy Thôn Thiên Cáp Mô âm u cười một tiếng, mở ra túi không gian, hai khung xương khổng lồ hiện ra, to lớn cực kỳ kinh người.
- A!
Khi hai cỗ khung xương chiếu vào trong mắt Vu Sơn lão mẫu... Nàng thét chói tai, thân thể mềm mại thon dài sợ run, từng đạo Thanh Loan thiên hỏa gào thét lao ra, cũng chứng minh tâm thần nàng đang rung động đến trình độ nào.
- Thi cốt, đây là thi cốt của đại ca nhị ca ta!
Vu Sơn lão mẫu không ngừng gào thét, từng hàng nước mắt theo hốc mắt nàng chảy ra, nàng căn bản không cần tỉ mỉ nhận rõ, bởi vì... Hai khung xương kia còn sót lại yêu khí của đại ca nhị ca.
- Khổng Ly, ta giết ngươi!
Vu Sơn lão mẫu điên cuồng, ngay cả yêu pháp đại thuật cũng không có thi triển, trực tiếp hóa ra bản thể Thanh Loan của nàng, thi triển ra đại thuật mạnh nhất của mình đánh tới Diệp Hiên.
Hồng Hoang Thanh Loan, lấy lửa làm thức ăn, mặc dù so sánh không bằng Hỏa Phượng trong truyền thuyết có thể niết trọng sinh, nhưng trời sinh đã vô cùng cường đại, càng chưởng khống hỏa tinh thiên hạ, có thể nói chính là một vị cường giả tuyệt đối.
Thanh Loan kêu to, tê liệt thiên khung, một đôi cánh trải ra trực tiếp bao phủ triệu dặm thiên khung, đôi mắt hung lệ nồng nặc ánh lửa, miệng nhọn phun ra thiên hỏa Thanh Loan.
Thiên hỏa che trời, đốt sập hư không, hai cánh trải ra, Tam Vị Chân Hỏa gào thét đến, trực tiếp làm cho phương thiên địa này hóa thành thế giới của lửa, hiện ra uy năng khủng bố của Hồng Hoang Thanh Loan.



Bạn cần đăng nhập để bình luận