Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1201 - Đoạt bảo



Chương 1201 - Đoạt bảo




- Diệp Hiên, ngươi đừng khinh người quá đáng.
Sắc mặt Trương Hành âm trầm như nước, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được sát khí của Diệp Hiên, chỉ là dù hắn cực kỳ kiêng kỵ Diệp Hiên, nhưng vẫn còn chưa sợ hãi đến mức không dám đánh trả. Dù sao trong tay hắn có tiểu đỉnh thần bí, cho dù hắn không phải là đối thủ của Diệp Hiên, Diệp Hiên muốn giết hắn cũng không dễ dàng như vậy.
- Xem ra ngươi rất tự tin vào bản thân?
Nhìn Trương Hành cầm tiểu đỉnh trong tay, nụ cười trên mặt Diệp Hiên càng thêm nóng rực, ánh mắt nhìn về phía hắn giống như đang nhìn một cái xác đã chết.
- Diệp Hiên, người khác sợ ngươi, Trương Hành ta không sợ, muốn đoạt bảo bối của ta, ngươi còn chưa có tư cách này.
Trương Hành phẫn nộ hét lớn, nếu đã trở mặt, hắn và Diệp Hiên cũng không còn đường xoay chuyển, vậy thì liều mạng đánh một trận giết ra một con đường máu.
- Đi chết đi.
Âm quang che trời, quỷ vụ tràn ngập, đối mặt với luồng áp bách của Diệp Hiên, Trương Hành hoàn toàn không dám khinh thường, hắn trực tiếp tăng tu vi lên cực hạn, đồng thời rót toàn bộ tu vi vào tiểu đỉnh, cũng làm cho hào quang trên tiểu đỉnh toả sáng, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa ập xuống Diệp Hiên.
Ầm ầm.
Tiểu Đỉnh chập chờn, hư không tan vỡ, vô tình đánh thẳng xuống Diệp Hiên, thiên địa bốn phương tám hướng xung quanh sinh ra vết nứt không gian cực kỳ đáng sợ, chứng minh lực lượng ẩn chứa trong tiểu đỉnh đáng sợ cỡ nào.
- Tên hề nhảy nhót, cũng dám múa rìu ở trước mặt ta?
Sắc mặt Diệp Hiên lạnh lùng, hắn đánh ra một chưởng thăm dò, hoàn toàn không nhìn uy năng khủng bố ẩn chứa trong Tiểu Đỉnh, mà mạnh mẽ nắm tiểu đỉnh trong tay, thiên địa bên ngoài nổ vang không ngừng, trăm vạn dặm trời cao đều hóa thành khu vực chân không.
Ầm.
Thiên địa tiêu tan, vạn vật thành bụi, một trận ánh sáng chói mắt lóe ra quanh người Diệp Hiên, đám người Trương Hành càng không mở được hai mắt, tiếng nổ kịch liệt kia làm cho màng nhĩ bọn họ đau đớn, ngay cả Nguyên Thần cũng cực kỳ bất ổn.
- Trấn.
Thông thiên động địa, hung quang lay động trời, năm ngón tay Diệp Hiên mạnh mẽ bóp chặt, tiểu đỉnh thần bí bị hắn nắm trong tay, dù tiểu đỉnh muốn tránh thoát như thế nào, cũng không có cách nào thoát khỏi từ trong tay Diệp Hiên.
Keng.
Hoàn vũ chấn động, thiên địa nổ vang, bàn tay Diệp Hiên như thiên thạch trong vũ trụ, ầm vang đập xuống trên thân tiểu đỉnh, khiến tiểu đỉnh thần bí lay động không thôi, cũng dưới một kích này, tiểu đỉnh thần bí rốt cục bình tĩnh lại, không còn động đậy nữa.
Phốc phốc.
- A.
Khi Diệp Hiên trấn áp Tiểu Đỉnh trong tay, miệng Trương Hành truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương, trong miệng phun ra lượng lớn máu tươi, khí tức lập tức suy yếu.
Hiển nhiên, hắn và Tiểu Đỉnh có mối liên kết chặt chẽ, khi Diệp Hiên dùng tu vi vô thượng trấn áp Tiểu Đỉnh, điều này cũng làm cho Trương Hành bị thương nặng không thể tưởng tượng nổi.
Trốn đi.
Không hề có bất kỳ lời nói nhảm nào, cũng không có bất kỳ do dự nào, sắc mặt Trương Hành trắng bệch cắt không ra giọt máu, hắn lau vết máu còn sót lại ở khoé miệng, trực tiếp thúc dục Quỷ Đại Đạo thuật chạy trốn về phía xa, chỉ vì Diệp Hiên đang đứng trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả Tiểu Đỉnh cũng bị hắn trấn áp, tu vi này của hắn ở trước mặt Diệp Hiên cũng chỉ là tự tìm đường chết.
Răng rắc.
Chợt, giữa mây đen vô tận bỗng hạ xuống một lôi đình màu đen, ầm ầm đánh thẳng vào Trương Hành, khiến hắn phải kêu thảm thiết thê lương.
Phong thiên khốn địa, vạn vật tịch diệt, khi Diệp Hiên ngăn cản đường đi của đám người Trương Hành, hắn đã phong bế trăm vạn dăm thiên địa xung quanh, biến nơi này háo thành tù lao, Trương Hành làm sao có thể chạy trốn được?
- Phế vật như ngươi, ngươi há có thể xứng với chí bảo?
Diệp Hiên cầm tiểu đỉnh trong tay dạo bước về phía Trương Hành, ba vị Quỷ Đế kia run rẩy, nào dám có nửa điểm ngăn cản, chỉ có thể yên lặng quan sát ở một bên.
- Cứu ta, cứu ta.
Cả người Trương Hành đẫm máu, âm quang quanh thân đã tán loạn, hắn tóc tai xù chật vật lùi lại, càng hoảng sợ cầu cứu ba vị Quỷ Đế, nào còn có vẻ cuồng ngạo lúc trước?
Bịch.
Bỗng nhiên, Trương Hành trực tiếp quỳ rạp giữa hư không, không ngừng dập đầu với Diệp Hiên, trong miệng phát ra âm thanh run rẩy cầu xin tha thứ.
- Đừng giết ta... Đừng giết ta... Diệp Thiên Đế... Ta đồng ý sử dụng tâm ma huyết thề vĩnh viễn trung thành với ngài... Tha mạng cho ta... Ngài tha mạng cho ta.
Nhìn bộ dáng hèn mọn cầu xin của Trương Hành, Diệp Hiên từ từ lắc đầu, nói:
- Dù nói thế nào, ngươi cũng là Quỷ Đế một phương, hơn những đế còn là nhân vật Chuẩn Thánh, nhưng bây giờ lại giống như một con chó xin ta tha mạng, làm như vậy hoàn toàn không xứng với thân phận của ngươi.
- Diệp... Diệp Thiên Đế... Ta... Ta không muốn chết... Ta thực sự không muốn chết... Ngài tha mạng cho ta... Ta... Thủ hạ của ta có quỷ tướng âm binh vô tận... Ta sẽ có tác dụng lớn với ngài... Không... Đừng giết ta.
Trương Hành là hạng người cực kỳ sợ chết, hắn có thể bước vào Chuẩn Thánh cũng là dựa vào tiểu đỉnh, hắn tuyệt đối không muốn uổng mạng trong tay Diệp Hiên, chỉ cần có thể sống sót, dù hắn có phải làm một con chó cho Diệp Hiên cũng không tiếc.
- Thật ra ta rất thích loại người như ngươi, có thể vì tính mạng bản thân mà không để ý tôn nghiêm, cúi đầu xin tha mạng chẳng khác gì con chó, đáng tiếc thật đáng tiếc, ngươi và tiểu đỉnh này lại tương liên, nếu không giết ngươi ta làm sao có thể hoàn toàn khống chế vật này?
Diệp Hiên mỉm cười quỷ dị nói.
- Không.
Trương Hành bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt hoảng sợ phóng đại, nhưng lại nhìn thấy Diệp Hiên đánh ra một chùm sương mù ập xuống trên người hắn, điều này cũng làm cho hắn trước khi chết phát ra tiếng rống giận cực kỳ không cam lòng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận