Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 896 - Đấu thiến thánh phật



Chương 896 - Đấu thiến thánh phật




Linh Sơn Bắc Phong.
Biển mây bốc hơi, sương mù tràn ngập, một thân ảnh ngồi xếp bằng trên đỉnh cao nhất, trong biển mây sương mù bao phủ toàn thân khiến người ngoài nhìn không rõ hình dạng của hắn như thế nào.
Không phật quang phổ chiếu, cũng không truyền đến âm thanh Phật Môn tụng kinh, thân ảnh này giống như đá tản không nói không động, tựa như xếp bằng ngồi từ lâu cùng vô tận năm tháng , bất luận thế gian thay đổi thế nào, cũng vô pháp khiến tâm hắn sinh nửa điểm gợn sóng.
- Huynh đệ, ngươi thật không muốn giúp ta?
Thiết Phiến Công Chúa tóc tai lộn xộn, dung nhan điên cuồng thấp giọng gào thét, ánh mắt thống khổ nhìn về phía thân ảnh.
Đáng tiếc, đạo thân ảnh này không nói không động, không có nửa điểm phản ứng, Thiết Phiến Công Chúa khẩn cầu thế nào, hắn từ đầu đến cuối cũng không có nửa điểm đáp lại.
- Tôn Ngộ Không, lão Ngưu hắn cùng ngươi kết bái huynh đệ, ngươi thật tuyệt tình tuyệt nghĩa , mặc cho hắn bị Diệp Hiên đánh giết mà thờ ơ sao?
Thiết Phiến Công Chúa bi thương, hai mắt đỏ bừng đến cực điểm.
- Ai!
Bỗng nhiên, một tiếng than nhẹ từ đỉnh núi truyền đến, thân ảnh này chậm rãi đứng dậy, từ trong biển mây truyền tới một giọng nói bình tĩnh.
- Thế gian phân tranh không liên quan gì đến ta, ngươi từ đâu chạy tới đây thì về chỗ đó đi.
Từ trong biển mây truyền đến tiếng nói khàn khàn, giọng của hắn rất bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng nào.
- Tôn Ngộ Không, ngươi thành Phật, thật sự tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy sao?
Thiết Phiến Công Chúa cắn chặt hàm răng, hai mắt chảy xuống hai dòng lệ.
- Thành Phật?
Bên trong biển mây bốc hơi, một điểm Phật quang trong mây mù nở rộ, thân ảnh dạo bước đi ra, phơi bày dung mạo.
Tôn Ngộ Không!
Mỹ Hầu Vương, Tề Thiên Đại Thánh, Đấu Chiến Thánh Phật, đây đều là danh xưng của hắn, chỉ là thời khắc này Tôn Ngộ Không thân mặc cà sa Phật Môn, hai mắt ảm đảm không ánh sáng, bộ lông màu vàng óng khô bại không ánh sáng, một con khỉ già, không còn sự kiệt ngạo của năm đó bướng bỉnh dám chọc thủng trời.
- Ngươi... Ngươi làm sao biến thành bộ dáng như vậy?
Thiết Phiến Công Chúa ngơ ngẩn, nàng làm sao cũng không thể tin vào hai mắt của mình, năm đó Tề Thiên Đại Thánh kêu ngạo bất tuần ngất trời, sao lại biến thành một con khỉ già, không còn khí thế vô pháp vô thiên.
Đáng tiếc, Tôn Ngộ Không cũng không trả lời câu hỏi của nàng, mà hai mắt bình tĩnh nhìn Thiết Phiến Công Chúa nói:.
- Ta tu vi đã phế, không còn thần thông như xưa, ta làm thế nào giúp ngươi?
- Vì... Vì cái gì?
- Cái này... Sao có thể?
Nhìn qua khí tức quanh thân Tôn Ngộ Không đồi phế, Thiết Phiến Công Chúa hoàn toàn cảm giác được đối phương hoàn toàn không có chút tu vi nào, đây quả thực là điều nàng không thể tưởng tượng, không biết vô tận thời gian đi qua, Tôn Ngộ Không đã xảy ra chuyện gì.
- Từ đâu tới đây, về chỗ đó đi.
Tôn Ngộ Không bình tĩnh nói, lần nữa trở về xếp bằng trong mây mù, Thiết Phiến Công Chúa ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt hiện ra nét đau khổ.
- Ngay cả ngươi cũng không cách nào giúp ta, dù ta đi cầu Linh Sơn chư phật, bọn họ ai dám vì phu quân ta báo thù rửa hận?
Thiết Phiến Công Chúa mím chặt đôi môi nói.
- Ngưu đại ca gặp kiếp nạn này cũng là do trời định, từ nay về sau ngươi an tâm tiềm tu, không được đi tìm Diệp Hiên, như thế mới có thể bảo toàn tính mệnh.
Tôn Ngộ Không khàn khàn lên tiếng, sau đó nửa câu cũng không nói nữa.
- A!
- Hầu tử thối, ngươi rơi vào cảnh mất hết tu vi, lại có tư cách gì để giáo huấn ta?
Hi vọng cuối cùng vỡ tan tành, hai mắt Thiết Phiến Công Chúa sung huyết, dựng lên tường mây rời khỏi nơi đây, Linh Sơn Bắc Phong trở lại bình thường.
- Đường đường Tề Thiên Đại Thánh vậy mà rơi vào kết quả như vậy, ngươi thật đáng buồn đáng tiếc, cho dù ngươi giờ phút này thân là Chuẩn Thánh, nhưng thì sao, trong mắt Thánh nhân bất quá cũng chỉ là sâu kiến.
Bỗng nhiên, trong biển mây bốc hơi ruyền đến âm thanh khinh miệt, âm thanh truyền đến Tôn Ngộ Không, nhưng hắn cũng không một chút dao động, những lời như vậy hắn sớm đã quen thuộc.
...
Bóng đêm như nước, sao lốm đốm đầy trời, trong Thiên Khung một vòng tàn nguyệt, ánh trăng trong ngần trút xuống, chiếu rọi sóng nước ở vô biên đại địa lấp lánh.
Dưới ánh trăng, Diệp Hiên dạo bước, trở về Tiểu Thạch thôn, hắn không truy sát Thiết Phiến Công Chúa, hắn hiện tại không muốn xuất hiện trước mặt Linh Sơn chư phật.
Một Thiết Phiến Công Chúa không đến mức để Diệp Hiên cảm thấy coi trọng, hắn quan tâm kỳ hạn ba vạn năm bước vào Chuẩn Thánh hàng ngũ.
Một cây kim sắc lông tơ hiện ra trong tay Diệp Hiên, Diệp Hiên tĩnh tâm cảm thụ lực lượng ẩn chứa trong đó, kim sắc lông tơ là chi vật Ngưu Ma Vương chưa kịp dùng.
- Đấu Chiến Thánh Phật?
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, hai mắt xẹt qua một đạo tiên quang, hắn căn bản không đoán nghĩ, cảm thụ lực lượng trong đó, trong lòng đã ra kết luận.
- Chuẩn Thánh chi lực?
- Hắn vào Chuẩn Thánh rồi?
Nhìn một đốm mà biết toàn thân báo, khả năng kim sắc lông tơ giúp Ngưu Ma Vương ngăn cản một đòn của hắn, hắn nghĩ chỉ có thể là của Chuẩn Thánh, Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói.
Bỗng nhiên.
Diệp Hiên ngóng nhìn phương tây Linh Sơn, nhìn thấy đôi mắt cô quạnh hai mắt chăm chú nhìn hắn, điều này khiến hai mắt hắn nhắm lại, trong mắt xẹt qua một ý khó lường.
- Càng ngày càng thú vị.
Diệp Hiên thu hồi ánh mắt, khóe miệng phác hoạ một nụ cười, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì, càng không biết hàm ý trong lời hắn nói.
Tôn Ngộ Không? Chuẩn Thánh?
Có lẽ có người sẽ hỏi, vì sao Tôn Ngộ Không có thể vào Chuẩn Thánh chi cảnh.
Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản.
Thế giới này chưa từng thiếu người không kinh mà cực kỳ có tài, có người tu luyện ngàn vạn năm cũng chỉ có thể dừng lại tại Đại La Kim Tiên, càng có tiên nhân tu luyện vô tận năm tháng mà ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không thể bước vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận