Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1057 - Vô cùng thê thảm



Chương 1057 - Vô cùng thê thảm




Bởi vì đạo lý rất đơn giản, đừng nhìn Thiên Đình có mấy đại Chuẩn Thánh tọa trấn, nhưng so với Thượng cổ Yêu Đình thì kém quá xa, nếu tính Chuẩn Thánh, Thượng cổ Yêu Đình có mấy chục vị.
Mà hai đại Thiên Đế có tu vi cực cao, còn có vạn yêu thượng cổ có thể bày ra Chu Thiên Tinh Đấu đại trận.
Sau khi Vạn Yêu Đại Hội mở ra, tỷ vạn yêu tộc tam giới quy tâm, thế lực của Thượng cổ Yêu Đình sẽ tăng vọt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa Nữ Oa Thánh Nhân đích thân đến duy trì, uy thế Thượng cổ Yêu Đình chưa từng có.
Trong lòng Đông Hoàng Thái Nhất, địch nhân của hắn chỉ có thượng cổ thập nhị Tổ Vu, Diệp Hiên và Thiên Đình của hắn, theo Đông Hoàng Thái Nhất thấy, chẳng qua chỉ là chuyện cười.
Diệp Hiên có tư cách gì đối địch với Đông Hoàng Thái Nhất hắn?
Kim Ưng Vương rất cuồng vọng, bởi vì hắn có lực lượng cuồng vọng, bởi vì phía sau hắn là toàn bộ Thượng cổ Yêu đình, ngay cả lúc này khi hắn đi vào Thiên Đình, vẫn không có bất kỳ sợ hãi nào.
Yên tĩnh, im lặng, im lặng đến kỳ lạ.
Sắc mặt Kim Ưng Vương tái mét, bởi vì Diệp Hiên căn bản không có bất kỳ đáp lại gì, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, loại nhục nhã không tiếng động này quả thực làm cho hắn tức giận không thôi.
- Diệp Hiên, Thiên Đế ta đưa thiệp mời Vạn Yêu Đại Họi, ngươi đãi khách như vậy sao?
Kim Dương Vương âm lãnh lên tiếng, lời nói cực kỳ kịch liệt.
- Thiệp mời ta nhận, ngươi có thể lăn.
Côn Bằng cười lạnh thành tiếng, chậm rãi đi về phía Kim Ưng Vương, thấy thế, sắc mặt Kim Ưng Vương đại biến, trong mắt xẹt qua vẻ sợ hãi.
- Bái, bái kiến yêu sư.
Kim Ưng Vương dám làm càn trước mặt người khác, nhưng đối mặt với Côn Bằng là Vạn Yêu Chi Sư năm xưa, hắn cũng không dám có chút chậm trễ, kinh hoảng bái lạy Côn Bằng.
- Hừ, nếu bổn yêu sư không nhớ lầm, năm xưa ngươi chỉ là một tiểu yêu vương, năm đó Vu Yêu đại chiến, nếu không phải bổn yêu sư cứu ngươi, chỉ sợ ngươi đã sớm chết trong trận hạo kiếp kia rồi?
Côn Bằng tiếp nhận thiệp mời, âm thanh có chút âm lãnh.
Nghe Côn Bằng nói, sắc mặt Kim Ưng Vương trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười nói:
- Nếu không có yêu sư cứu giúp, đệ tử đã sớm chết trong Vu Yêu đại chiến, chỉ là đệ tử lần này đến Thiên Đình, mang theo một phong thư mà Đông Hoàng Thiên Đế gửi cho Ngài, kính xin yêu sư xem qua.
Kim Ưng Vương nói chuyện, trong tay xuất thêm một phong thư, sau đó cung kính đưa cho Côn Bằng, Côn Bằng thấy thế nhướng mày, lặng yên nhìn Diệp Hiên một cái, phát hiện Diệp Hiên không có bất kỳ biểu tình gì, hắn tiếp nhận thư, trực tiếp mở ra xem.
Giờ phút này, tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người Côn Bằng, bởi vì năm xưa Côn Bằng chính là người của Thượng cổ Yêu Đình, chỉ đứng dưới hai đại Thiên Đế, Đông Hoàng Thái Nhất tự tay viết thư cho hắn, làm cho ánh mắt mọi người Thiên Đình có vẻ nặng nề.
- Yêu sư, Đông Hoàng Thiên Đế nói, chỉ cần yêu sư nguyện ý trở lại Thượng cổ Yêu Đình, ngài vẫn là sư của vạn yêu, Thượng cổ Yêu Đình vẫn có chỗ của ngài.
Kim Ưng Vương khom người lên tiếng.
- Ha ha.
Bỗng nhiên, Côn Bằng cất tiếng cười điên cuồng, sau đó cầm lá thư sải bước đi về phía Diệp Hiên, khom người bái Diệp Hiên:
- Thiên Đế minh giám, Đông Hoàng Thái kia muốn ta phản bội Thiên Đình, đây là thư tay của hắn, kính xin Thiên Đế nhìn qua.
Côn Bằng nói chuyện, đặt thư ở trước mặt Diệp Hiên, đáng tiếc Diệp Hiên cũng không quan sát, trong lúc động niệm liền hóa thư tay Đông Hoàng Thái Nhất viết cho Côn Bằng thành tro tàn.
- To gan.
Một màn như thế làm cho Kim Ưng Vương nổi giận lên tiếng, Diệp Hiên làm như vậy quả thực không để Đông Hoàng Thái Nhất vào mắt, nếu hắn im lặng lên tiếng chẳng phải mất uy phong của Thượng cổ Yêu Đình?
- Trở về nói cho Đông Hoàng Thái Nhất, Côn Bằng là người của Thiên Đình ta, bổn đế sẽ không tham gia Vạn Yêu Đại Hội, nếu hắn muốn chết, bổn đế sẽ ở Thiên Đình chờ đợi hắn đến.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng.
- Cuồng vọng!
Nghe Diệp Hiên nói, sắc mặt Kim Ưng Vương đỏ lên gầm nhẹ, chỉ về phía Diệp Hiên nói:
- Diệp Hiên ngươi phải hiểu rõ, Thiên Đình này của ngươi đối kháng với Thượng cổ Yêu Đình như thế nào, hiện tại nếu ngươi nguyện ý thần phục còn có thể lưu lại một mạng, nếu không chờ Thượng cổ Yêu Đình ta giết tới, tất sẽ để cho ngươi thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Kim Ưng Vương nổi giận quát to, nhưng ánh mắt của quần tiên Thiên Đình lúc này cực kỳ quỷ dị, nhao nhao tập trung ở trên người hắn, nhìn về phía Kim Ưng Vương càng hiện ra vẻ thương hại.
- Ngươi... Các ngươi đang nhìn cái gì?
Tư thái của quần tiên Thiên Đình quá mức quỷ dị, Kim Ưng Vương càng có một loại cảm giác sởn tóc gáy, loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, giống như muốn xảy ra chuyện cực kỳ không tốt.
- Đào hai mắt của hắn ra, bẻ gãy tứ chi của hắn, ném hắn ra khỏi Thiên Đình cho bổn đế.
Bỗng nhiên, giọng nói bình tĩnh của Diệp Hiên truyền đến, còn không đợi Kim Ưng Vương phục hồi tinh thần, một đạo kim quang đột nhiên áp xuống trên người hắn, chỉ thấy Bằng Ma Vương nhe răng cười xuất hiện trước mặt hắn.
- Ngươi... Ngươi làm gì?
Kim Ưng Vương hoang mang lên tiếng, cho đến bây giờ còn chưa phát hiện ra, bản thân hắn sẽ chịu đãi ngộ khủng bố cỡ nào.
- Làm gì?
Bằng Ma Vương âm độc cười nói:
- Dám giương oai ở Thiên Đình ta, dám nhục mạ Thiên Đế, ngươi nói ta muốn làm cái gì?
Ầm ầm!
Một đạo kinh lôi nổ tung trong đầu Kim Ưng Vương, hắn trong nháy mắt tỉnh ngộ, Bằng Ma Vương trước mắt muốn ra tay với hắn, hắn nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt hiện ra vẻ kinh hoảng chưa từng có.



Bạn cần đăng nhập để bình luận