Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1108 - Lưỡi nở hoa sen, á khẩu không nói nên lời



Chương 1108 - Lưỡi nở hoa sen, á khẩu không nói nên lời




Nói trắng ra, công đức thành thánh chính là thiên đạo ban cho, ngay cả Thánh Nhân cũng phải dựa vào thiên địa mà sinh ra, huống chi Thánh Nhân sáng tạo ra thế giới.
Ào ào
Biển khổ hải màu vàng mênh mông vô tận, sóng vàng liên tiếp dâng lên, từng tòa linh sơn phúc địa sừng sững hai bên khổ hải, phật quang màu vàng chiếu rọi hư không vô tận, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy kim liên nở rộ ở trong sóng biển khổ ải.
Một chiếc bè tre đi theo sóng, trông giống như phiêu đãng trong biển lớn, lại ổn định như núi Thái Sơn trong sóng biển, đi về phía trước.
Trên bè trúc, Tây phương Nhị Thánh mỉm cười, phật quang quanh quẩn quanh thân, Diệp Hiên ngồi xếp bằng trên bè trúc, đôi mắt khép hờ, từng luồng hỗn độn thần quang lượn lờ quanh người, hắn đang chữa trị thương thế của bản thân.
- Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ, nhưng nếu vượt qua khổ hải, phía trước chính là ánh sáng bỉ ngạn, giống như trạng thái bây giờ của Diệp tiểu hữu ngươi, nên buông xuống khí tức sát lục, theo sư huynh đệ hai người bọn ta chuyên tu phật pháp, thi hành thiện sự.
Tiếp Dẫn mỉm cười lên tiếng.
- Cái gì gọi là Phật?
Diệp Hiên chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn mặt nước vô tận, khàn khàn hỏi.
- Phổ Độ chúng sinh, độ người hướng thiện, đây chính là Phật.
Chuẩn Xách chắp hai tay lại, tụng một tiếng Phật hiệu, cho Diệp Hiên một đáp án.
- Vậy hai người ngươi có cho rằng mình là Phật?
Diệp Hiên giương mắt nhìn Tây phương Nhị Thánh, một nụ cười châm biếm lộ ra khóe miệng.
Nhìn vẻ mặt mỉa mai của Diệp Hiên, Tây phương Nhị Thánh cũng không có bất kỳ tức giận nào, ngược lại còn mang theo hiền lành nói:
- Hai người chúng ta sáng lập Phật giáo, mục đích là mang lại lợi ích cho chúng sinh vạn vật, nếu như ngươi cho rằng hai người ta là Phật, vậy chúng ta chính là Phật.
- Nếu các ngươi là Phật, vậy ta là cái gì?
- Ma sao?
Diệp Hiên khàn khàn hỏi, một đường đi tới, Tây phương Nhị Thánh không ngừng thấm nhuần ý niệm Phật môn cho hắn, nhưng Diệp Hiên chưa bao giờ để ý tới hai người, cho đến khi tiến vào thế giới cực lạc phương Tây, ngồi trên bè trúc, Diệp Hiên rốt cục mở miệng.
- Buông đồ đao xuống, lập địa thành Phật, cho dù là ma cũng có thể thành Phật.
Chuẩn Đề nhẹ giọng nói.
- Chuẩn Đề.
- Dựa theo ngươi nói như vậy, chỉ cần Ma nguyện ý buông đồ đao thì có thể thành Phật, nhưng những người một lòng hướng thiện vì sao lại không cách nào thành Phật?
Diệp Hiên mỉm cười hỏi.
Nghe Diệp Hiên nói, Chuẩn Đề hơi nhíu mày, nói:
- Cái này... ?
- Cái gì gọi là Phật? Còn Ma thuật là cái gì? Chẳng qua chỉ là lời nói một chiều của hai người các ngươi mà thôi, thế giới này chỉ có lực lượng cường đại mới là căn bản, kẻ yếu chỉ có thể tuân theo quy tắc của cường giả để làm việc, cũng giống như tu vi Diệp Hiên của ta không bằng hai người các ngươi, các ngươi có thể gọi ta là Ma, bởi vì kẻ yếu căn bản không có quyền nói chuyện, đây mới là bản chất của thế giới, cái gọi là Phật là Ma chỉ là một chuyện cười lớn mà thôi.
- Cường giả nặng như núi, kẻ yếu thì phủ phục như chó, chẳng lẽ không phải đạo lý này?
Diệp Hiên không còn mỉm cười, tiếng nói của hắn vẫn khàn khàn, chỉ là gương mặt dữ tợn âm độc, ánh mắt nhìn về phía Tây phương Nhị Thánh lại mang theo ý khinh miệt trần trụi.
- To gan.
Chuẩn Đề không còn tươi cười, hiện ra ảo ảnh nộ mục kim cương pháp tướng, Thánh uy đáng sợ nhấc lên sóng biển ngàn trượng, càng làm cho khổ hải màu vàng biến thành đen kịt như mực.
- Xem ra ta vạch trần mặt dối trá của các ngươi, làm cho các ngươi thẹn quá hóa giận?
- Ha ha.
Diệp Hiên cất tiếng cười điên cuồng, trong tiếng cười ẩn chứa đầy ý châm chọc, càng không thèm để ý Thánh uy khủng bố mà Chuẩn Đề đang nở rộ.
- Sư đệ, ngươi giống như…
Tiếp Dẫn nhướng mày nói.
Ôi, ôi!
Một trận gió nhẹ thổi qua biển khổ, vẻ tức giận trên mặt Chuẩn Đề lặng lẽ biến mất, trên mặt lần thứ hai hiện ra vẻ hiền lành, chắp lại hai tay nói:
- Đa tạ sư huynh nhắc nhở một chút, sư đệ hổ thẹn.
- Diệp tiểu hữu, ngươi nói rất đúng, thế giới này đích xác cường giả nặng như núi, nhưng Phật môn ta vẫn độ người hướng thiện, còn có bảy đại thanh quy ước thúc thân mình, càng là trảm yêu trừ ma phổ độ chúng sinh tam giới, cũng làm cho sinh linh vạn vật tôn sùng Phật giáo nhất mạch ta từ trong lòng, đây cũng không phải chỉ bởi vì lực lượng mới có thể đạt thành.
Tiếp Dẫn lên tiếng, trong miệng lại càng tụng một tiếng phật hiệu, đang tuyên truyền tôn chỉ hướng thiện của Phật Giáo nhất mạch.
- A.
Một nụ cười lạnh hiện ra trên khóe miệng Diệp Hiên, ánh mắt nhìn về phía Tây phương Nhị Thánh lần thứ hai hiện ra vẻ khinh thường.
- Vậy ta hỏi ngươi, nếu thế giới này không có Ma giết chóc, làm sao có thể có Phật từ bi, vạn vật chúng sinh muốn Phật môn các ngươi làm gì?
- Thiên địa mới sinh, thanh khí dâng lên thành trời, trọc khí rơi xuống làm đất, thiên địa này càng phân âm dương, mặt trời thăng thành dương, mặt trăng là âm, vạn vật càng phân nam nữ, thiên địa vạn vật chỉ có dương không thể trường tôn, chỉ có âm không thể sinh sổi, ngay cả đạo thống giữa thiên địa cũng có phân chia chính tà, vạn sự vạn vật càng cùng tồn tại với nhau, ngay cả đạo lý này mà các ngươi cũng không hiểu, còn muốn quán thâu cho ta cái gọi là tinh nghĩa của Phật Pháp, đây chẳng phải chuyện cười lớn?
Lưỡi Diệp Hiên nở hoa sen, chậm chạp nói rõ, để sắc mặt đang hiền lành của Tiếp Dẫn dần dần biến mất, trở nên cực kỳ âm trầm, càng không cách nào cãi lại.
Bọn họ không phải không hiểu quan điểm của Diệp Hiên, chân chính nói đến đây mới là thiên địa chi đạo, nhưng đối với Phật giáo nhất mạch bọn họ mà nói, đây là lời nói vớ vẩn, nếu để cho những lời này lưu truyền trong phật môn, tất sẽ sinh ra tai họa cực lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận